Nước mắt.
Đón con ở cổng trường thấy bờ mi con mọng đỏ, mẹ cáu:
- Nước mắt là thứ có thể vung vãi lung tung hả?
- Dạ, mẹ... Con nói trong nức nở.
- Giờ con chưa bình tĩnh, về nhà rồi nói... Mẹ nói cứng.
Và câu chuyện của con: Là chọn đội tuyển, do sơ xuất khi lập
danh sách con bị viết nhầm họ, không có tư cách dự thi Toán
Tuổi Thơ toàn quốc... Con buồn, thầy cô buồn, bạn bè cũng rưng
rưng... Thế là khóc...
Đúng là con rất buồn, mẹ biết vì
mẹ đã chứng kiến cách con nỗ lực, mẹ đã vui khi con nói: " Con
muốn tặng mẹ chuyến đi chơi miễn phí..." nhưng con ơi, cái không
ngờ nhiều lắm trong cuộc đời này.
Đúng là con rất buồn
nhưng con ơi, đây chỉ là cuộc chơi, cuộc giao lưu thôi mà, dù cho
con có chơi hay không chơi thì chỗ đứng của con trong lòng bạn
bè, thầy cô mới quan trọng. Con thấy không? Thầy Tuấn sững lại,
không cười nổi, cô Vân rưng rưng còn bạn bè thì oà khóc...
Điều đó còn đáng quý gấp trăm gấp ngàn lần cái hư danh...
Còn nữa, cho dù là khách quan hay chủ quan nhưng con hãy tập
làm quen với những điều không như ý, trải qua vấp váp người ta
sẽ trưởng thành hơn... Có thất bại người ta mới trân trọng giá
trị của thành công.
Trước mắt con, đường lớn thênh thang, mẹ muốn con gái yêu của mẹ mạnh mẽ và tự tin bước tiếp.
Trước mắt con, chân trời mới mẻ, mẹ sẽ lót đường cho con bằng
tình yêu thương, kinh nghiệm sống và cả những sợi tơ lung linh
trong trẻo... rồi con sẽ thấy cuộc đời thật đáng sống, đáng
yêu.
Đừng tùy tiện để rơi nước mắt con nhé, bởi những thứ quý giá chỉ dành cho những gì đáng trân trọng mà thôi.
Mẹ luôn ở bên con, con yêu!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét