Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Phượng!

Phượng!
Sáng chớm hè lao xao, lá bâng khuâng và gió mơn man...
Sáng chớm hè đong đưa, chim ríu ran, loách choách... Ơ kìa, có gì vui mà chú chích chòe cứ :"Úi trời, thích thích thật..." liên hồi.
Và phượng, phượng chớm hè sao đáng yêu đến thế... Không phải là lửa đỏ bùng lên dữ dội, cũng không phải lả tả rơi khi đã cháy hết mình, một vài con bướm thắm rưng rưng giữa bạt ngàn xanh nõn... Yêu không cơ chứ...
Phượng chớm hè đỏ thắm và tươi dịu... Có phải màu hoa dự báo những khát khao hay lòng ai muốn thế? Có phải vì hoa tô điểm hay cảnh vật vui lây từ tâm trạng?
Lòng chợt xôn xao...

NHỮNG GIẤC MƠ HOA...



NHỮNG GIẤC MƠ HOA...

Có giấc mơ dịu êm
Như giọt sương
vít cong lá cỏ
Này giọt yêu, giọt nhớ
Giọt ngập ngừng,
giọt chuếnh choáng, chơi vơi...
Có giấc mơ ban trưa
Dịu dàng như bản nhạc không lời
Này nốt thăng, cung giáng
này ngọt ngào khoảng lặng
Để nồng nàn, khao khát cháy lên môi...

Đã qua rồi
thời phượng hồng áo trắng
Thời dỗi hờn
và mơ ước trong veo
Sao tim thắm
vẫn ngọt ngào quá thể
Mắt nâu xưa
cứ ánh nét tươi xinh
Nghĩ vẩn vơ, đêm cười nụ một mình
Là giấc mơ hoa
là ẩn ức mênh mang
Là những điều không thể gọi tên
Ừ nhỉ???

Không đề...

Không đề...

Dặn lòng đừng bâng khuâng
Mà tim nghe chống chếnh
Đã cố làm mặt lạnh
Sao hương nồng qua môi

Vẫn biết là tổn thương
Mà không thôi day dứt
Vẫn trào lên thảng thốt
Mưa một trời giăng giăng...

Tất cả là thói quen
Không muốn mình lệ thuộc
Thế mà đừng chả được
Ai đuối lòng cùng ta...

MÂY XANH.

MÂY XANH.

Em là mây mềm mại
Dịu dàng tà áo xanh
Vì anh đang ngóng đợi
Hóa cơn mưa ngọt lành...

NƯỚC MẮT...

Nước mắt.
Đón con ở cổng trường thấy bờ mi con mọng đỏ, mẹ cáu:
- Nước mắt là thứ có thể vung vãi lung tung hả?
- Dạ, mẹ... Con nói trong nức nở.
- Giờ con chưa bình tĩnh, về nhà rồi nói... Mẹ nói cứng.
Và câu chuyện của con: Là chọn đội tuyển, do sơ xuất khi lập danh sách con bị viết nhầm họ, không có tư cách dự thi Toán Tuổi Thơ toàn quốc... Con buồn, thầy cô buồn, bạn bè cũng rưng rưng... Thế là khóc...
Đúng là con rất buồn, mẹ biết vì mẹ đã chứng kiến cách con nỗ lực, mẹ đã vui khi con nói: " Con muốn tặng mẹ chuyến đi chơi miễn phí..." nhưng con ơi, cái không ngờ nhiều lắm trong cuộc đời này.
Đúng là con rất buồn nhưng con ơi, đây chỉ là cuộc chơi, cuộc giao lưu thôi mà, dù cho con có chơi hay không chơi thì chỗ đứng của con trong lòng bạn bè, thầy cô mới quan trọng. Con thấy không? Thầy Tuấn sững lại, không cười nổi, cô Vân rưng rưng còn bạn bè thì oà khóc... Điều đó còn đáng quý gấp trăm gấp ngàn lần cái hư danh...
Còn nữa, cho dù là khách quan hay chủ quan nhưng con hãy tập làm quen với những điều không như ý, trải qua vấp váp người ta sẽ trưởng thành hơn... Có thất bại người ta mới trân trọng giá trị của thành công.
Trước mắt con, đường lớn thênh thang, mẹ muốn con gái yêu của mẹ mạnh mẽ và tự tin bước tiếp.
Trước mắt con, chân trời mới mẻ, mẹ sẽ lót đường cho con bằng tình yêu thương, kinh nghiệm sống và cả những sợi tơ lung linh trong trẻo... rồi con sẽ thấy cuộc đời thật đáng sống, đáng yêu.
Đừng tùy tiện để rơi nước mắt con nhé, bởi những thứ quý giá chỉ dành cho những gì đáng trân trọng mà thôi.
Mẹ luôn ở bên con, con yêu!!!

CỚ SAO???

Dập dìu quan họ MỜI TRẦU
Cớ sao lúng liếng cho nhau phải lòng
Ngẩn ngơ CON NHỆN GIĂNG MÙNG
Kéo căng sợ đứt, buông chùng sợ quên....

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

VỀ ĐI EM...



Về đi em hoang dại thế đủ rồi
Những tím nhớ nhung, những hồng chờ đợi
Như gió thoảng trên ngàn vời vợi
Như mây chiều phiêu lãng bâng quơ

Về đi em tất cả chỉ phù du
Những chuếnh choáng, chênh chao xin gói cất
Về đi em dẫu má hồng đã nhạt
Dẫu tim ngoan vẫn nhoi nhói hương yêu...

Về đi em bến vắng mãi cô liêu
Người ta nói tận cùng quên là nhớ
Gặp nhau đấy âu cũng là duyên nợ...
Về đi em
trưa chợ
héo hồn hoa...

Là em muốn



Là em muốn trả hết cho
nhau?
Là em muốn không vương tơ
sầu?
Đường đời muôn lối
Biết đi về đâu?

Là em muốn quên anh, quên
ngày tháng
Quên cái dằm nhức nhói
trong tim
Có quên được không
Trăng khuyết lại tròn.

Tắm mưa.



Nhớ ngày xưa còn bé
Tắm mưa khanh khách cười
Từng hạt mưa mát lạnh
Tới bây giờ chưa thôi

Mưa đầu mùa rào rạt
Nắng đầu mùa ngất ngây
Anh và em cũng vậy
Yêu thương cứ đong đầy

Sáng sớm mai tỉnh giấc


Sáng sớm mai tỉnh giấc
Nghe nắng sớm xôn xao
Gió với mây vần vũ
Rủ nhau trốn nơi nào

Sáng sớm mai tỉnh giấc
Nụ hôn bỗng ngọt ngào
Lòng ngập ngừng muốn nói
Lại thôi, sợ anh kiêu...

Sáng sớm mai tỉnh giấc
Nghe chim hót trong veo
Tự nhiên bừng má đỏ
Đến bao giờ thôi yêu...

NHỮNG GIẤC MƠ HOA...



NHỮNG GIẤC MƠ HOA...

Có giấc mơ dịu êm
Như giọt sương
vít cong lá cỏ
Này giọt yêu, giọt nhớ
Giọt ngập ngừng,
giọt chuếnh choáng, chơi vơi...
Có giấc mơ ban trưa
Dịu dàng như bản nhạc không lời
Này nốt thăng, cung giáng
này ngọt ngào khoảng lặng
Để nồng nàn, khao khát cháy lên môi...

Đã qua rồi
thời phượng hồng áo trắng
Thời dỗi hờn
và mơ ước trong veo
Sao tim thắm
vẫn ngọt ngào quá thể
Mắt nâu xưa
cứ ánh nét tươi xinh
Nghĩ vẩn vơ, đêm cười nụ một mình
Là giấc mơ hoa
là ẩn ức mênh mang
Là những điều không thể gọi tên
Ừ nhỉ???