Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thiếu quê hương ta về đâu...

Có một ngày đông như thế...

Đưa con đi cắt tóc về, tự nhiên cắc cớ hỏi:
- Tuấn to đùng thế này, ngồi đằng sau xe mẹ có ngại không?
- Hihi... không đâu, con thấy mừng vì vẫn được mẹ chở đi chơi, con cảm thấy thật bình yên và nhẹ nhõm như thể được mẹ ôm ngày bé...
Lòng chợt nhẹ thênh .
Trời mùa đông trầm lắng, sương mùa đông mơ màng, lạnh vừa đủ để người ta khoe áo mới. Tất cả như chiều lòng người lãng đãng. Đi cùng mẹ nhé, mẹ sẽ tặng con một món quà bí ẩn mà vô cùng kì diệu.
Vâng quả thực là những khoảnh khắc thú vị khi chốc chốc con lại reo lên khi bắt gặp những đóa xuyến chi trắng muốt rung rinh. Thật là tuyệt vời khi mẹ được sẻ chia những ký ức của một thời thơ bé. Mẹ chỉ cho con chỗ ngày xưa mẹ thường đứng đợi khi theo ông ngoại đi đánh chài buổi sáng, mẹ kể con nghe cái cảm giác sung sướng và hạnh phúc khi ông kéo chài trúng mẻ cá lớn. Trước mắt mẹ, cái hình ảnh tấm lưới lấp lánh trong ánh bình minh ngày ấy vẫn rõ ràng hiển hiện, tuyệt lắm con à!
Đây là bến sông, chỗ mẹ đã bao lần thẫn thờ khi nhớ bố con...một chậu quần áo giặt đến tận nửa chiều mà bà ngoại cũng không nỡ mắng.
Con sông bầu bạn, con sông giữ hộ mẹ những ký ức, mẹ nhỉ? Tiếng con trong veo trong khi lòng mẹ đang đắm chìm trong tâm tưởng. Dịu dàng và lắng sâu...
Mẹ thích cái vẻ mặt của con khi hai mẹ con bắt gặp ngôi nhà cũ. Ngây ngất và say mê..., con ngắm nghía thật lâu mái ngói rêu phong, con sờ nắn từng viên gạch đã mòn vẹn bởi thời gian năm tháng.Vài viên ngói đã sụt, cánh cửa đã liêu xiêu nhưng tất cả tất cả đối với con cứ tươi mới lung linh. Về tới nhà con kể, nhìn chiếc chum kê sau nhà, con cứ ngỡ như đâu đó có một cô yếm thắm đang xoả tóc múc nước gội đầu,trong không gian như vương mùi hương chanh, hương bưởi.Một không gian liêu trai như thực, như hư...
Khi chụp ảnh cái vó bè con nói: vài chục năm nữa chắc gì còn được nghe tiếng lanh canh chài cá, chắc gì mà còn cảnh ông lão đang thu lưới kia, cụm lưới bén trước mặt ông trông y như chòm râu bạc ấy... Con à, cho dù cảnh sắc có đổi thay cùng năm tháng nhưng mẹ tin rằng người có lòng luôn tìm được những góc nhỏ bình yên và ấm áp của riêng mình...
Sương vẫn giăng mơ màng, trời vẫn đang se lạnh, gió cứ vờn đâu đó,tiếng chài cá vẫn lanh canh và xa kia một mái chèo đang khoả nước. Bình lặng và an nhiên.
Thế đấy, mai đây dù có xa tận chân trời góc bể, mẹ tin rằng, những khoảnh khắc này sẽ chiếm một góc nhỏ trong tim con...bởi "thiếu quê thương ta về đâu" con nhỉ?

Mẹ...

Mẹ...
05:11 10 thg 12 2009Công khai4 Lượt xem 45
- Này con, hay mình về ngay nhà nhé, con sẽ tự nấu mì tôm, mẹ khó chịu quá!
- Nhưng bà đã nấu cơm rồi, mẹ không về ông bà lại đợi đấy ạ?- Con gái nhăn mặt.
   Người ngây ngấy sốt, đầu đau như búa bổ, em ngần ngừ chả muốn vào nhà mẹ vì biết mẹ sẽ lo.Nếu không vào thì mẹ lại chờ cơm, chẳng biết làm sao giờ...thôi lại vào vậy.Chả là hôm nào đi dạy thêm về muộn, mẹ thường nâú cơm, hai mẹ con về ăn luôn.Em cảm thấy có lỗi khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ. Mệt quá, em lên giường nằm, đang lơ mơ thì có bàn tay đặt nhẹ lên trán. Bàn tay mẹ, bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ xoa xoa trên trán em, làm em ngỡ ngàng:
- Ôi , mẹ!
- Con sao thế?
- Dạ, con hơi bị đau đầu.
- Chắc là bị cảm rồi, thời tiết thay đổi mà.
- Con ăn chút rồi lát mẹ đánh cảm cho!
- Thôi mẹ ơi, lát con đỡ ấy mà.
   Nói thế nhưng em vẫn muốn được mẹ ve vuốt, em vẫn muốn để những vết chai sần trên bàn tay mẹ chạm nhẹ vào má, vào cổ, vào trán để cảm thâý thật dễ chịu, thật ấm áp. Mẹ vừa đánh cảm vừa mắng: " Hai mẹ con cái con vạc này,hôm nào cũng về muộn, phải biết tự chăm sóc mình chứ!". Em rưng rưng chực khóc. Mẹ đấy, mẹ gầy lắm, chỉ khoảng 42 kg, đứng bên lũ con cháu bà thấp đi đằng nào ấy. Thế mà giờ đây, bên mẹ, được bàn tay mẹ mơn man em cảm thấy mình thật bé nhỏ, thật hạnh phúc.Rồi mẹ thủ thỉ:" Hay lát nữa, mẹ ra mẹ ngủ với hai mẹ con mày, nhỡ đêm hôm, có sao, còn có người..." Em giãy nảy:"Thôi, mẹ ơi, mẹ đánh cảm, con dễ chịu lắm rồi, mẹ ở nhà, mẹ nghỉ đi ạ, có gì con điện thoại?" Mẹ ừ mà em đọc được lo lắng trong mắt mẹ.
   Về làm dâu mẹ, em nhớ, em chưa biết nấu cơm, chưa biết gánh nước, chưa biết băm bèo, nuôi lợn. Mẹ chỉ dạy, mẹ thương yêu, mẹ coi như con gái. Mới ốm một tý, mẹ ân cần, mẹ lo lắng , em cảm thấy ấm áp biết bao. Em muốn mình bé lại để nhõng nhẽo, để được nghe mẹ kỳ kèo:" Ăn thêm chút nữa, đã béo gì lắm mà phải ăn kiêng cho khổ..."
   Nói cảm ơn thì thật là khách sáo nhưng tự đáy lòng em muốn ngỏ:" Mẹ ơi! Con yêu mẹ!"

Nhớ bà ngoại

Nhớ bà ngoại.
08:12 2 thg 9 2009Công khai10 Lượt xem 39
Bà ơi! Con viết bài này nhằm đúng vào ngày Lễ Vu Lan. Bà ơi! Con viết bài này khi ngoài khi mưa gió sập sùi và trong lòng con là một cơn mưa nước mắt.Con viết bài khi con vừa sang nhà chị HĐ về. Đọc bài của chị ấy, com trong nhà chị  ấy mà tất cả ký ức ùa về khiến con không sao cầm lòng được.Con nhớ bà lắm, bà ơi!
Ký ức gọi con về những ngày xưa yêu dấu, chúng con tụ tập quây quần nghe bà kể chuyện,  Những Thạch Sanh, cô Tấm...nâng ước mơ con. Con nhớ có lần bà kể chuyện bà với bà Tích đi cấy thuê. Bà Tích bảo:"Cả đời tôi chưa được bữa nào ăn no" nhà chủ nghe thấy nấu cho hai bà một nồi cơm đầy, bà Tích ăn xong, no quá cả chiều không thể nào cấy được, con nghe mà hồi hộp sợ bà ấy bị bội thực.Ngày xưa, lam lũ cơ hàn...Bà kể chuyện hát đối hát ví làm cho mấy anh học trò chạy như vịt trên đường cái quan vì thua mấy cô thợ cấy, bọn con ngồi cười khanh khách...
Con nhớ những đêm nằm trong vòng tay bà, bà kể: Mười ba tháng tuổi con ngủ với bà, con quấy khóc thế nào, bà cho bú vú da. Hihi...ngày xưa con thích sờ vú bà, bây giờ con nhớ lắm, bà ơi...Con còn nhớ như in lời ru của bà:
"Cái cò là cái cò kỳ
Ăn cơm nhà dì, uống nước nhà cô
Đêm nằm thì ngáy o o
Chưa đi đến chợ đã lo ăn quà
Hàng bánh hàng bún bầy ra
Củ từ khoai sọ, đến bà cháo kê
Ăn rồi cắp đít ra về
Thấy hàng chả chó, lại lê chân vào
Chả nầy bà bán ra sao
Ba đồng một gắp, thì nào tôi mua!
Nói dối rằng mua cho chồng
Về đến quãng đồng, ngả nón ra ăn
Ăn rồi đau quặn đau quăn
Chạy về cho kịp, nằm lăn cả ngày
Đem tiền đi bói ông thầy
Bói ra quẻ nầy: những chả cùng nem
Ông thầy (Thầy bói) nói dối đã quen
Nào ai ăn chả ăn nem bao giờ. "
Có khi bà chưa ru xong bài con đã chìm vào giấc ngủ.Ôi thời gian, làm sao quay ngược lại thời gian cơ chứ!Nhớ bà lắm , bà ơi!
Lớn lên chút nữa con nhớ những tấm bánh nếp, bánh đa khi bà đi chợ về. Thật lạ lùng, mẹ đi đâu về con ít mừng hơn bà đi chợ về vì khi bà về thể nào cũng có một quà gì đó... thật là thích.Con nhớ cả lũ thi nhau kể với bà xem đứa nào ngoan hơn, chả để ý rằng bà đang mệt mỏi.
Ngày con đi học xa nhà, quà phần con là những quả chuối chín đến nẫu, quả sấu chín vàng giòn hay cái kẹo, cái bánh... bà để dành từ bao giờ. Con cứ vô tư ăn mà chẳng nghĩ thương yêu, chờ đợi, mong nhớ của bà đượm trong cái vị chín mõm mòm của hoa trái... Con vô tâm quá, bà ơi!
Ngày con lấy chồng bà dặn:" Lấy chồng phải theo nếp nhà chồng, đừng để người ta nhắc nhở đến bên ngoại, nghe con.." Con nghe mà nước mắt như mưa, con hiểu bà lo lắng cho đứa cháu gái biết nhường nào? Giờ ngồi viết những dòng này con đang khóc đấy, bà ơi!
Đôi khi cuộc sống bận rộn, con vô tâm sao lãng , L nhà con lại nhắc nhở:"Mình lên thăm bà đi, mua cho bà cái này , cái kia... bây giờ bà còn sống không chăm chút mai kia muốn cũng không được đâu ,T ạ" Vậy là vợ chồng con cái rồng rắn kéo nhau lên .Con đọc được ánh mắt bà vui, con ấm lòng khi nghe bà chửi: "Cha bố chị, bà còn khối áo quần ra đấy, mặc hết được đâu?"
Con còn nhớ như in, trước ngày bà mất một tuần, cả nhà con lên bọn trẻ sắp hàng cùng bố mẹ chào bà. L nhà con hỏi: " Bà ơi! bà nhận ra cháu không?" Bà cười, nét mặt sáng lên, hàm răng rụng còn trơ lợi, bà chẳng nói được nữa, chỉ gật gật đầu. Nhà con dẫn từng đứa vào nói: "Cu Tuấn đây bà ơi, con Linh nữa này, còn cháu L đây, cháu T đây..." Bà sờ từng đứa cháu chắt, bà ứa nước mắt. Giọt nước mắt của bà, cả đời này, con nhủ lòng không được phép quên.
Mẹ con vừa điện thoại:"Mai cho các cháu lên, mẹ làm cơm thắp hương bà" con thảng thốt nhớ lại lời L nói, con thầm gọi trong tim: "Nhớ bà lắm, bà ơi!"


Quà con tặng me...

Quà con tặng mẹ.
00:00 21 thg 8 2009Công khai5 Lượt xem 35
- Mẹ ơi, con đây, con đang gửi mail cho thầy giáo bài giải đại sơ cấp của con... Tự nhiên con nhớ mẹ. Mẹ ơi, hôm nay con được điểm 10 toán đấy!
Mở máy, mẹ nhận tin nhắn con thật khó nói tâm trạng của mẹ lúc đó.Trả lời con xong mẹ ngồi thật lâu, thật lâu như thể chờ tin nhắn trả lời Hihi...mẹ biết giờ này(8giờ 30 tối) con đang học bài chứ đâu còn ngồi trên phòng máy của nhà trường được nữa. Mẹ nhìn thật sâu vào màn hình vi tính như thể từ một xó xỉnh nào đó con bất ngờ hiện ra và hù mẹ bằng những mặt cười, mặt khóc hay những vòng ôm, những cái hôn gió...Mẹ nhớ con, con trai à!
Nỗi nhớ dẫn mẹ về ngày con còn bé tý, bảy tháng tuổi con nhất định không cho bà bế trên tay mà nằng nặc đòi tụt xuống để bà xốc nách dắt con đi. Mẹ ngắm bàn chân hồng hồng tý xíu đặt những bước đi đầu tiên trên nền đất lạnh để rồi bàn chân ấy dừng lại, đá đá, vờn vờn mấy chiếc lá vương trên lối đi, để rồi khuôn mặt baby ấy rạng rỡ trong những tràng cười khanh khách...
Nỗi nhớ quay về khi con lên bốn, 12 giờ trưa mẹ tần ngần đứng bên bờ sông, ý nghĩ rối bời, hỗn loạn khi hỏi thăm mọi người biết lúc trướccon đã chơi cùng mấy anh ở đó trong khi con trốn con đi một mạch vào nhà ông bà cách hàng cây số.Mẹ hỏi con đi lối nào, con nói con đi qua làng,qua cổng chùa, qua những con ngõ nhỏ vừa đi vừa hỏi thăm...Mẹ hú vía!
Ngày con vào lớp 1, mẹ dắt con qua cổng trường, con ngập ngừng, lo ngại bởi trường mới thật rộng so với trường mầm non của con. Mẹ cảm thấy bàn tay con níu mẹ chặt hơn, chân con líu ríu hơn ...Mẹ đọc được cái rụt rè trong ánh mắt con ngoái lại nhìn mẹ khi cô giáo dắt con đi. Mẹ cười, mẹ vẫy con như thể mẹ muốn nói: Tự tin lên, con yêu của mẹ!
Con lớn từng ngày, con đi qua cái thời nói dối, cái thời đánh bạn, cái thời ham chơi trong dìu dắt, trong sự nghiêm khắc của mẹ cha, trong nước mắt của mẹ, trong lo lắng của mẹ, phải không con?Mẹ xúc động biết bao khi nghe con tự thú: "Mẹ ơi! Con nói với mẹ nhưng xin mẹ đừng đánh con, con nói với mẹ để mẹ ngăn con lại vì lần nào đi chơi con cũng tự nhủ con chơi nốt lần này thôi, thế mà con không thực hiện được...Con xin mẹ đấy!"
Rồi những rung động đầu đời, con băn khoăn, con bối rối... Con kể chuyện bạn con bị từ chối, bạn hỏi con, con bảo: "Để tớ về tớ hỏi mẹ tớ cho". Ôi , chàng ngố của mẹ!Con hỏi, ngày xưa mẹ có thế không?Mẹ nói: Ai cũng trải qua thời mực tím con à, những rung động ấy không có gì là xấu, nó chỉ xấu khi ta để nó đi chệch hướng thôi con à.Con hãy giữ gìn vì sau này đây chính là những ký ức đẹp đẽ ngọt ngào của mỗi người.
Mẹ thương những đêm con miệt mài, áp lực nặng nề, con căng thẳng, con đứng lên qua những lần vấp ngã, mẹ nhớ nụ cười con khi con được cô khen, mẹ nhớ giọt nước mắt cố nén khi con ngước mặt lên trời, con nuốt nghẹn vào trong.Mẹ thương lắm, con trai à!
Lên thăm con, mẹ muốn ghi lại hình ảnh con ngồi học bài trong vòm xanh cây lá, trong không gian thoáng đạt , trong mênh mang thu về. Mẹ vui lắm nhưng sao nước mắt mẹ lại trào...mẹ cũng không hiểu được.Để rồi mẹ giật mình khi nghe con mắng: "Mẹ sao thế, mẹ khóc làm con rối cả ruột lên, mẹ phải cứng rắn để làm điểm tựa cho con chứ...con biết mẹ khóc không phải vì mẹ buồn nhưng có bao nhiêu cách biểu lộ cảm xúc cơ mà.Gặp mẹ con thật vui, con thích mẹ cười..." Ôi, con trai của mẹ, con lớn thật rồi. Có lẽ đến một lúc nào đó, mẹ phải vịn vào con để bước đi thôi.
Con ơi, con có biết điểm 10 con tặng mẹ còn quý hơn bất cứ một quà tặng nào.Ngoan nhé, con trai yêu của mẹ!


Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Cái cớ...


Gần nhà bà ngoại có một lối rẽ. Trước đây nó nhỏ thôi, một lối mòn chỉ vừa một người đi bộ với mơn man là thài lài, rau rệu, mỏ sẻ, thòm bóp....Nó là đại bản doanh của lũ trẻ với bao trò: trêu chó, chui rào, trộm ổi, bắt chim...Là thiên đường của một thời thơ bé...

Bẵng đi một đỗi, cô bé ham chơi giờ đây đã lớn... Cô quen với con đường tới lớp cùng hàng phi lao rung lên những khúc nhạc du dương, cô bon bon trên những con đường phẳng lỳ trải nhựa.... Ôi tuổi trẻ vô tư và vô tâm...
Cùng với thời gian ngõ nhỏ cũng thay da đổi thịt. Đường bê tông rộng thênh, cống thoát nước phong quang, sạch sẽ . Hàng dậu ôrô hay tre trúc được thay bằng tường gạch mái tôn...

Cô bé đi lấy chồng. Chuyện chồng con, công việc, rồi bận rộn, lo toan và đâu đó cả một chút biếng lười cố hữu...
Cũng đôi lần bất chợt, cô muốn về lại lối xưa... rồi lại ngập ngừng, e sợ... Không phải là lười biếng đâu mà là cô sợ. Cô sợ những ký ức tựa thiên đường kia theo gió bay đi. Cô ngại ngùng bởi cảnh cũ người quen giờ đây khôngi còn nữa. Và cô thẹn thùng bởi mình quá vô tâm...

Thế rồi chiều nay, một đống đá to chắn ngang con đường chính, một cái cớ thật bâng quơ cho người có lòng gặp được miền yêu dấu...

Hồi hộp và phấn kích, âu lo và bâng khuâng là thế mà chỉ hơn một phút chạy xe đã lướt qua ngõ nhỏ... Có cái gì đó đã bị bỏ lỡ... Đóa hồng nhung đang ngập ngừng bung cánh, hay gốc si già như chứng tích của thời gian... Và bất chợt một mầm xuân mướt xanh run run như một bàn tay vẫy ...

Tim bỗng xôn xao.

Sợi dây trói ngọt ngào...

Sợi dây trói ngọt ngào ....
07:14 9 thg 8 2009Công khai4 Lượt xem 37
                                                    Tặng chồng yêu cho một ngày bình thường
- Anh và con Linh ăn đi, em không ăn đâu.
- Ơ , cái con mụ này giỏi nhỉ? Sống bằng tình yêu chứ không cần ăn....
- Hì hì... anh đừng tức giận, trông xấu lắm...
- Đừng đắm đuối, mê muội thế... Anh cười.
Ngày mới bắt đầu bằng những câu chuyện không đầu không cuối, ngày mới bắt đầu bằng cái lườm yêu của anh. Phải rồi, em vốn ngu ngơ, em vốn rất trẻ con mà. Em lên lớp mà mang theo niềm vui lâng lâng, mang theo cái hạnh phúc giản dị mà ấm áp.
Bao ý nghĩ chồng chéo đan xen làm cho em phân tâm, bao câu chữ nhảy nhót bởi em thật khó diễn đạt được cảm xúc, diễn đạt được điều em muốn nói về anh, chồng yêu của em à!
Nhớ anh! Trong đầu em hiện giờ không phải là hình ảnh chồng vợ mặn nồng âu yếm mà là thời khắc em đi làm về bất chợt bắt gặp anh lúi húi trong bếp, bên cạnh những rau, những thịt.... và với khoảnh khắc oà vỡ biết ơn. Em hiểu, anh muốn dành khoảng thời gian ít ỏi cuả mình đỡ đần em một chút trong khi anh bận trăm công ngàn việc.
Nhớ anh! Em nhớ những ngày luyện thi cho học trò, mệt mỏi và vất vả vô cùng thế mà em chỉ gối đầu lên đùi anh cái gối êm của em một chút, nói huyên thuyên một chút thế là bao mệt mỏi tan biến hết. Em cảm ơn anh, anh yêu à!
Nhớ anh! Nhớ những buổi tối mất điện, anh nằm quạt cho em, hát hết bài này đến bài khác , rồi anh kể chuyện cơ quan, rồi anh nghe em phàn nàn, em ấm ức, em kể chuyện ngày xưa...rồi chí choé trêu nhau...Hihi... lâu lâu em lại mong mất điện... thế có trẻ con không cơ chứ!
Nhớ anh, em nhớ những buổi tối bên ánh đèn khuya  hai bố con miệt mài, với chữ nghĩa, với câu từ, với từng bài văn, từng câu ngữ pháp, em loăng quăng nhắng nhít, anh lườm:" Đang làm khoa học đấy! Đi ra kia chơi đi..." Em hiểu anh tận dụng từng giây phút hiếm hoi trong quỹ thời gian của mình để kèm con, để đỡ đần em. Em cảm ơn anh nhiều lắm!
Cu Tuấn đi học xa, em hiểu tiếng thở dài thương con của anh, khi nghe anh than:" Biết thế này , chẳng cho đi nữa..."
Em ốm, anh rầy la:" Đừng có kêu ca gì cả? Ăn thật ít, thức thật khuya là mai khỏi ngay?" Eo ôi! Em sợ!
Em blog bleo,anh không cản , em hiểu anh muốn cho em một khoảng rời tự do của riêng em. Đôi khi em trêu:
- Anh ơi, có chàng tỏ tình với em nè...
- Chàng đó mà rước em đi là chàng đó gặp hạn rồi, anh càng rảnh... Anh cười. Thế có tức không cơ chứ?
Có khi mải vui, muộn quá, em len lén chui vào chăn. Anh lườm: "Giỏi nhỉ?Mai cắt mạng ..." Em chỉ biết cười trừ!
- Anh ơi, em viết về anh đấy, anh có đọc không?
- Anh biết hết rồi, anh đọc làm gì nữa...
- Ôi tức quá!
Anh có số đào hoa, em biết bởi ai mà không yêu mến con người sống ấm áp chân tình cơ chứ. Đôi khi trong lòng em cũng gợn lên bởi nhưng cuộc điện thoại, những lời nhắn, em buồn nhưng anh chỉ cười: "Anh bị trói rồi! Anh bị trói bởi ánh mắt biết nói. Anh tự trói mình bởi sợi dây  vô hình mà rất dịu dàng... "  Đôi khi anh trêu: "Em cất mắt đi, anh không chịu nổi đâu? Thoát sao được với con mụ này, thôi đành chịu thua luôn..."
Anh ơi, anh có biết, chính em cũng bị trói không? Em bị trói bởi tấm chân tình anh dành trọn cho em đó, anh à!
 Nói miên man cả ngày không hết chuyện, viết cho anh vội vàng trong giờ nghỉ, để rồi học trò thắc mắc: Cô có điều gì mà vui thế? Để rồi lòng em thầm lên tiếng: Yêu lắm, sợi dây trói ngọt ngào của em à!


Vĩ thanh: Em biết nếu tự nhiên anh chẳng đọc bài này nên em in ra lén bỏ vào cặp của anh. Để rồi sáng nay, anh tủm tỉm: Biết rồi, biết từ mười mấy năm rồi... Nếu không biết thì chắc không sống nổi với mụ nữa.... Hihi...

Chàng trai của mẹ...

Chàng trai của mẹ.
15:21 18 thg 7 2009Công khai6 Lượt xem 45
Nhìn mấy cái ảnh con ngộ nghĩnh tự nhiên nảy ý định viết một chút gì đó cho con yêu của mẹ. Bao ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, lộn xộn, chồng chéo làm cho mẹ bối rối chẳng biết viết cái gì trước cái gì sau cả...
Mẹ nhớ, ngày con nhỏ xíu có lần cho con ăn bột , mẹ thấy con ăn ngon miệng mẹ cứ ép con ăn mãi con chớ ra hết , bố lườm..hai mẹ con thi nhau khóc...
Rồi bố lên trường thăm hai mẹ con, mới bảy tháng tuổi mà con đã biết quen hơi, bố bế, con cười tít..Trông đáng  yêu quá đi mất...
Chú dê đen dũng cảm của mẹ...con còn nhớ ngày con học mẫu giáo không? Mẹ mát cả ruột khi nghe mọi người khen con đóng vai Dê Đen dũng cảm đối đáp thật lưu loát với Chó Sói trong ngày hội của các thầy các cô...
Rồi những lần về quê, con vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật, hai bố mẹ chẳng biết làm thế nào...có hôm phải gửi một xe ở dọc đường mà bế con về...
Mẹ nhớ cái lần mẹ thót cả tim, đứng thẫn thờ bên bờ sông giữa 12 giờ trưa vì chẳng thấy con đâu, nghĩ dại... Ai ngờ, con trốn vào nhà ông...lúc đó con mới 4 tuổi mà đã dám đi bộ một mình cả quãng đường khoảng 1 km... Eo ơi , hú vía...
Rồi những lần con trốn mẹ đi chơi, mẹ đi tìm, nhìn thấy con mà không dám gọi...đợi con ở dọc đường...Để rồi nghe con nhận lỗi, để rồi nghe con hứa hẹn, để rồi nhìn thấy con lớn lên từng ngày...
Rồi những đêm bên ánh đèn khuya con miệt mài, mẹ xót con mẹ giục con đi ngủ, con còn bảo :" Con học chút nữa thôi..."thế mà khi tỉnh dậy lần sau mẹ vẫn thấy con ngồi học...mẹ thương.
Có những lúc con thất bại, con đấm vẹo cả cửa , con ngước mắt nuốt nước mắt vào trong, con khóc không thành tiếng. Mẹ chỉ nói với con:"Mỗi lần vấp là một lần bớt dại..."
Con đi thi, mẹ bảo con cứ làm bài với tâm lý thật thoải mái...nhưng thực sự mẹ lo lắm con à. Không phải mẹ lo rằng con sẽ học ở đâu , mà mẹ lo con trai mẹ mất lòng tin vào bản thân mình. Mẹ lo con trai mẹ sẽ ngã quỵ...
Khi con dò trên mạng, con biết con đỗ rồi, mẹ mừng nhưng thực sự trong lòng mẹ lại trào lên một nỗi lo mới... mẹ lo con đi học xa nhà, 15 tuổi con có vượt qua được mọi trở ngại không con?
Con à, mẹ rất mừng khi con nói với mẹ:" Con chấp nhận đi học là con chấp nhận thử thách, có ai đi học xa nhà mà không khổ đâu mẹ ơi!"
Con chưa đi mà mẹ đã nhớ con rồi, con yêu ạ. Cố gắng lên nhé, chàng trai của mẹ. Mẹ yêu con!

Anh trai Thanh Tuấn và em gái Thuỳ Linh nè:
Hai anh em trong vườn Bác
Chàng trai của mẹ sau buổi thi thứ nhất
Chàng trai của mẹ những ngày chờ kết quả


Phải chăng tình yêu đã cho mình thêm sức mạnh?

Phải chăng tình yêu đã cho mình thêm sức mạnh?
01:46 15 thg 7 2009Công khai4 Lượt xem 62
                                                                                Tặng những người tôi yêu.
Tự nhiên ox nhìn sững vào mặt rồi phán:
- Sao mà đen thế không biết...
- Cái gì đen hả?
- T nhìn lại da dẻ của mình đi...
Ừ nhỉ, không đen sao được khi suốt ngày phơi nắng ngoài đường...Không đen sao được khi cả tháng qua cứ đi đi về về không biết là bao nhiêu lượt từ nhà lên HN rồi lại từ HN về nhà...Ừ nhỉ, không mệt mỏi sao được khi bao đêm thức trắng, sau bao lo lắng, bồn chồn...Ừ nhỉ, không sụt cân sao được khi ăn uống bữa thất bữa thường, có ngày còn chẳng ăn hột cơm nào vào bụng... Thế mà, T chẳng thấy mệt mỏi một chút nào cả lại còn bị tăng cân nữa chứ...
Sao vậy nhỉ?Phải chăng tình yêu đã cho mình thêm sức mạnh, phải chăng những người thân yêu đã làm cho cô bé T(người khẽ động một tý là "anh ơi") khoẻ mạnh hơn bao giờ hết.
Hà Nội, những ngày nóng nhất, đưa con đi thi, đêm mất điện, con trằn trọc không ngủ mẹ ngồi quạt cho con, nhớ lại ngày con còn bé tý mẹ ầu ơ...mới đó mà đã mười mấy năm rồi..  Để rồi con giật mình tỉnh giấc con cằn nhằn: "Mẹ ngủ đi chứ...".  Khi con làm thủ tục thi ra, con đăm chiêu: "Lỡ con không đỗ thì sao mẹ nhỉ?". Mẹ cười:" Con cứ vào phòng thi với tâm trạng thoải mái con ạ...nếu con không đỗ con về quê, mẹ chăm sóc thêm 3 năm nữa mẹ càng vui..."
- Con trai vào phòng thi, mẹ T làm gì?
- Em đang gội đầu...
- Em bình tĩnh nhỉ?
- Hihi...em biết làm gì cho hết buổi chiều đây?
Để rồi mẹ nhìn con ra khỏi phòng thi với ánh mắt tươi vui rạng rỡ...bao lo lắng bồn chồn của mẹ bay đi đâu hết cả...
Quê, 10 ngày chờ đợi...mẹ làm xe ôm cho con đi học. Mẹ dọn dẹp nhà cửa cho quên đi bồn chồn, lo lắng. Mẹ lo lắng không phải vì con học ở đâu mà mẹ lo lắng vì mẹ sợ con mất lòng tin ở bản thân mình...mẹ sợ con lo lắng nên mẹ cố tỏ ra vui vẻ, nhẹ nhõm...Thế mà đôi lúc con vẫn nhận ra con trách mẹ: Thế mà mẹ bảo mẹ chẳng lo gì cả... Mẹ cười...
Khi con dò trên mạng, thấy đỗ chuyên Toán trường ĐHKHTN..con kêu lên: Ôi ! Con đỗ rồi..., con nói với mẹ..không biết có tin được không nữa,sao con chẳng có cảm giác gì..mẹ à!Mẹ biết con đang vui, mẹ vui với niềm vui của con, con à...
Ba ngày sau, trường ĐHSP báo điểm con lại đỗ với điểm số thật cao...mẹ thật vui khi cô Đang kể chuyện: Con đi học về, mẹ đi vắng, con chạy sang nhà các cô con hỏi : Mẹ cháu đâu? Mẹ biết, người đầu tiên con muốn khoe là mẹ, phải không con...
Bà ngoại ốm, mẹ long đong lên viện...bệnh viện quê thật tệ... bị bệnh này lại chưa bệnh kia..bà sốt 40 độ, cả nhà rối lên...xin chuyển đi HN.
Đêm bệnh viện Việt Đức.
- Này, hết giờ thăm người bệnh rồi, người nhà ra đi. Ai ở lại chăm sóc bệnh nhân thì cho xem thẻ nào...
- Thẻ của chị đâu?
- Ôi, mẹ chị vừa vào lúc 4 giờ chiều..chưa kịp làm thẻ...
- Vậy giấy vào viện đâu?
- Thôi chết, bối rối quá bố chị mang về nhà mất rồi...mẹ chị sốt quá, sáng mai chị đưa được không?
- Vâng, chỉ đến sáng mai thôi nhé..
- Sao hôm nay thằng bảo vệ này nó hiền thế...mọi khi nó quát toáng lên, không thì nó bắt về lấy... Ai đó lao xao.Mình nghĩ thầm: Thật may...
Trong một đêm mà siêu âm, điện tim, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu...mẹ thì sốt cao...lát mình lại gọi bác sĩ: Em ơi, mẹ chị sốt cao chị lo quá...Em lại tất tả chạy sang, khám và cho thuốc....động viên: Không sao đâu chị à...Thế mới biết, tình người đáng quý biết bao...
Đêm, bệnh viện VĐ:
- Anh về nhé, ở lại với con sáng mai anh lại sang, cháu ở đây chơi nhé.... Bố chào mẹ.
Mình nghe quen rồi nhưng Thuỷ thì rất ngạc nhiên: Em không ngờ ông bà tình cảm thế...
- Hihi...Bố mẹ chị vẫn vậy...
Em trêu mẹ: Bọn cháu phải học tập ông bà đấy ạ!
Mẹ cười...
Đêm, bệnh viện VĐ, ngồi nhìn từng giọt nước nhỏ chầm chậm trong ống truyền nghĩ vẩn vơ... Bỗng tiếng cô điều dưỡng : Người nhà bệnh nhân không được ngủ đâu...Bác làm gì thế ạ? Tôi đọc báo - Tiếng Hà Tĩnh ngồ ngộ. Cả phòng cười ré lên...Đọc báo gì mà lại đọc dưới gầm giường thế hả ông? Ôi tôi cười nhiều, đau vết mổ quá... Ai đó kêu. Thầm nghĩ: Ở bệnh viện mà tình cảm chan hoà như trong làng trong xóm...
Sáng, Bệnh viện VĐ:
- Con về cố ngủ đi một lúc nhé? Bố ái ngại.
- Vâng bố không phải lo cho con đâu ạ. Bố ở lại với mẹ nhé.
Con nhìn bố mà thầm nghĩ: Dù sao con ở đêm con vẫn được ở bên cạnh mẹ chứ bố cứ ngồi chờ từ sáng đến 11 giờ mới được vào thăm một chút rồi lại chờ từ 2 giờ đến 4giờ 30 mới được vào mệt mỏi biết bao...
......
Mẹ trong phòng mổ ra, mọi người chạy lại , ông bà nhìn nhau rơm rớm nước mắt...làm cho mình cũng không chịu nổi...
Hôm qua mẹ ra viện rồi, mẹ về nhà trong quây quần con cháu. Nhìn ánh mắt mẹ, nụ cười mẹ...con hiểu: tình yêu đã tiếp thêm sức mạnh cho con.
Em đi vắng, rồi anh lại đi công tác hôm qua mới về... Sáng nay em thật vui khi nghe anh hát " Thuyền và biển" bài hát kỷ niệm của chúng mình...Và cả anh nữa, anh cũng tiếp thêm sức mạnh cho em.
Cảm ơn nhé,  mọi người tôi yêu mến!

Cha yêu...

Cha yêu...
16:17 20 thg 6 2009Công khai10 Lượt xem 36
Con muốn entry này dành tặng cha nhân ngày của cha. Người đàn ông thứ nhất của con mà con hằng ngưỡng mộ.
Ngày thơ bé, con ước ao mai này con lấy chồng, con sẽ chọn người đàn ông nào giống cha ...
Cha một thời hào hoa, khiến cho trái tim ai xao xuyến. Mẹ bảo: Cha đàn ngọt hát hay, ối cô thích đâý...Cha chỉ cười : Một chút ghen của mẹ, cha thấy mẹ đáng yêu hơn.
Cha một thời giỏi giang, đến bây giờ các anh các chị còn nhắc: " Ngày xưa anh là học trò của thầy đấy. Các thầy các cô gọi thầy là " Long cận" còn bọn anh thì gọi thầy là" thầy Long quỹ tích" . Những bài quỹ tích của thầy giảng thật tuyệt vời". Cha ơi, con thật tự hào về cha!
Gió lộng, đường quê hồn con mênh mang trong giai điệu "con kênh xanh xanh, những chiều êm ái nước trôi..."những chiều cùng cha về quê cha hát con nghe. Cha ơi! Con nhớ!
Buổi sáng tinh sương, con đón cha đi đánh chài về. Ánh mắt cha ngời lên khi đưa cho con giỏ cá. Cha mệt mỏi , con thương nhưng chỉ ít phút sau cha lại tề chỉnh, lịch lãm khi tới trường. Con thầm hứa sẽ ngoan, để cha vui lòng.
Con nhớ lần cha ốm, con chân không chạy đi tìm bác sĩ...mẹ khóc ròng..cha bình tĩnh, cha dặn mẹ: Nếu anh đi rồi hãy dạy cho các con đức hy sinh, lòng bác ái... Thật may cha qua khỏi...Ơn trời...
Con nhớ ánh mắt lấp lánh tươi vui khi cha kể về con, về em với các chú, các bác...Con hiểu trong lòng cha các con là báu vật. Con cảm ơn cha nhiều lắm!
Tuổi trẻ bồng bột, con đi chơi mà chẳng xin phép mẹ cha, cha đi tìm suốt buổi tối, cha quay về khi biết con an toàn khi ngủ lại ở nhà cô giáo. Con vô tư, con chẳng hay để rồi sáng hôm sau con thảng thốt khi nhìn vào ánh mắt buồn rầu của cha. Cha không mắng câu nào mà hơn ngàn lời mắng... Cha ơi! Con xin lỗi!
Con nhớ, lần đầu tiên con đứng trên bục giảng, cha chẳng dự giờ, cha đứng đằng sau lớp học cha nghe để rồi cha nhắc nhở:"Con giảng thế mất sức lắm con ạ!" Con đọc được tình thương, sự nâng dắt trong mắt  cha khi con chập chững bước vào nghề dạy học...
Bây giờ, cuộc sống bộn bề, thời gian eo hẹp nhiều khi chỉ tranh thủ về thăm cha mẹ. Cha nhắc nhở:" Thỉnh thoảng đưa cháu về thăm cha, cha nhớ chúng quá..." Cha ơi! Con nợ cha một lời xin lỗi!
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tất cả, tất cả các ký ức ùa về nói sao cho thoả...Chỉ mong sao cha luôn mạnh khoẻ làm cây cổ thụ rợp mát cho chúng con nương bóng.Con yêu cha, cha yêu của con à!

Mẹ của anh

Mẹ của anh!
02:26 6 thg 5 2009Công khai4 Lượt xem 70
Ngày con về làm con mẹ, con còn đang đi học. Con còn nhớ như in giây phút hai mẹ buộc quai nón cho con.Mẹ con nói:" Em gửi con cho bà, bà nhé! Con nó suốt đời chỉ đi học, vụng về lắm, khôn bà dạy ít, dại bà dạy nhiều....!" . Mẹ trả lời:" Bà yên tâm,em với bà nuôi con chung mà!" Con oà khóc!
Về làm dâu nhà mẹ vào một ngày giáp Tết, con - một đứa trẻ lớn xác- sợ run lên khi nghĩ đến cảnh nấu cơm ngày Tết. Con sợ con nấu cơn khê làm dông cả năm, con sợ con vụng về mà đánh đổ đánh vỡ thứ này hay thứ khác làm cả nhà mình không may mắn, con sợ ánh mắt xét nét của cô em chồng hơn con mấy tuổi.... Con còn nhớ như in Tết năm đó con chạy lăng xăng khi nghe mẹ sai vặt:" Con nhặt hộ mẹ chỗ rau này , con lấy hộ mẹ đôi đũa, con rửa cho mẹ quả cà chua...". Con hoà nhập vào nhà mình một cách e dè, ngại ngùng, mẹ ân cần dẫn dắt, chỉ bảo ... Con cảm ơn mẹ, mẹ à!
Về làm dâu mẹ con còn trẻ con lắm . Mẹ dạy con đun rơm, mẹ dạy con gánh nước. Mẹ dạy con đi cấy đi gặt, mẹ che chắn cho em mọi điều tiếng dèm pha( vì em suốt đời chỉ đi học, chẳng biết làm gì).Con còn nhớ mùa hè năm ấy, nghỉ hè, đi gặt cùng mẹ con cuống quýt, con nhảy choi choi, con hét toáng lên vì bị đỉa bám vào chân... Chỉ cần một tý vôi bọc trong cái giẻ mẹ đã làm cho con đỉa rơi ra.... Con nhìn mẹ với ánh mắt biết ơn!
Con nhớ buổi trưa hè nào đó, mẹ dọn dẹp quét tước ngoài vườn, con lăng xăng, nhắng nhít. Chắc mẹ phải buồn cười lắm khi mẹ bảo:" Thôi nghỉ đã con à, trời nắng quá, mẹ cũng buồn ngủ rồi..." Để rồi khi con thiu thiu, con bỗng giật mình bởi tiếng chổi mẹ khẽ đưa... Con nằm trên giường mà bối rối, chẳng biết xử lý thế nào...
Con nhớ những buổi sớm con thức dậy, thấy bóng mẹ in trên vách trong ánh lửa bập bùng, con chạy vội xuống bếp."Mẹ dậy sớm thế ạ?"- Con lúng túng...Mẹ cười hiền:" Mẹ già rồi, mẹ không ngủ được... còn con đang tuổi ăn tuổi ngủ dậy làm gì mà sớm thế?" Nghe mẹ mà bỗng khoé mắt mình cay cay...Rồi con ngại ngùng khi nghe bố trêu: " Mẹ mày cắp dép vào nách đấy!"
Khi con làm mẹ, mẹ ở bên săn sóc, vỗ về an ủi... Con đau lắm mà cố gắng chẳng dám kêu to, chỉ gọi :" Mẹ ơi..." và con thật yên tâm khi nghe tiếng mẹ động viên:" Cố lên chút nữa con nhé, con giỏi lắm...".
Sinh con khi còn đang đi học, nếu không có mẹ chắc hẳn con đã vất vả lắm.Được một tháng mười bốn hôm, ba bà cháu dắt díu lên trường. Biết ơn mẹ qua lời ghen tỵ của bè bạn:" Mày có em bé mà vẫn sướng hơn chúng tao còn chân son, đi học về chẳng phải nấu cơm..." Buổi trưa, ký túc xá, mẹ bảo:" Hai bà cháu ngủ thích buổi sáng rồi, Tuấn ra với bà, cho mẹ nghỉ một tý..."Mẹ bế cháu đi chơi lòng vòng. Con đọc được yêu thương trong mắt mẹ.
Mới sinh em bé, con tung tăng ra phố, về bị ốm... Con thật ngại khi bắt gặp ánh mắt trách cứ của mẹ và con còn nhớ như in lời mẹ:" Con không kiêng kỹ, sau này lúc già khổ lắm con à" khi mẹ đánh cảm cho con.
Gần thi tốt nghiệp mẹ nựng cháu " Ba bà cháu mình đi học nhất định mẹ cháu sẽ mang cho được cái bằng về để bà khoe với ông, cháu nhỉ?" Con sợ, con nể mẹ và con học... 
Con nhớ, những buổi tối chủ nhật , ký túc xá vắng vẻ chẳng có bóng người, ngồi trông cháu loay hoay tập lẫy tập bò, mẹ kể chuyện tình yêu của mẹ ngày xưa.Ngày xưa, mẹ da trắng tóc dài, quanh năm ngồi bên khung dệt. Thế rồi, bố đến làm quen, bố đưa mẹ về với bờ đê đồng lúa, mẹ tập cấy, tập gặt chật vật vất vả ra sao...Ngày xưa cái đói cái nghèo,cuộc sống cơ cực, mẹ ngã lên ngã xuống ngoài đồng khi đi soi cá ban đêm. Ngày xưa, đi làm đồng vui lắm, các anh các chị hát đối vang cả cánh đồng... Ngày xưa, làm dâu bà, bà cũng coi mẹ như con gái,khi bà yếu, lúc gần qua đời bà gọi " Len ơi!" ( Tên mẹ lúc trẻ) con nghe mà thấy mình thật nhỏ dại trong vòng tay mẹ.
Khi con ra nhà mới, mẹ dặn dò "đàn ông thường nóng tính, lạt mềm buộc chặt, một điều nhịn là chín điều lành, mẹ chẳng ở bên , mẹ chẳng bênh con được" và mẹ còn khuyên" bán anh em xa mua láng giềng gần" mà bây giờ con còn nhớ. Mẹ ơi, con chỉ mong cho cháu gái của bà sau này cũng gặp được mẹ chồng như mẹ...
Mỗi mùa xuân qua, mẹ lại thêm một tuổi.Con thảng thốt khi cháu Tuấn nói:"Bà ơi! Chúng cháu ngày càng lớn lên và bà dường như ngày càng nhỏ lại...".Mẹ già rồi, con xót xa khi từng đêm mẹ mất ngủ,mua thuốc cho mẹ, mẹ nói "mua gì cho tốn tiền...".Mẹ ơi, mẹ cố ăn mẹ nhé,mỗi bữa mẹ ăn thêm cho con một bát, cho cháu Tuấn một bát mẹ nhé". Con sà vào vào lòng mẹ, con thủ thỉ.Mẹ cười.
Con vui lắm khi nhà con về khoe:" Buồn cười lắm T à! Hai ông bà mỗi người một bát cơm đầy, ông canh bà, bà canh ông xem ai ăn hết trước". Con biết mẹ cố gắng là vì con, vì cháu.
Mười mấy năm làm dâu mẹ,bao kỷ niệm chứa chất trong lòng con cứ hiện ra từ từ như một cuốn phim quay chậm.Ngàn lời chẳng thể tỏ hết nỗi lòng.Mượn lời thơ Xuân Quỳnh nói hộ lòng con:
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong...



P/s: Etry này là món quà con tặng mẹ nhân NGÀY CỦA MẸ 10/5
Xóa

Lính già Cách đây 57 phút

        Tuyệt vời!
         Anh lại hình dung ra em là một cô giáo vừa dịu dàng, vừa nghiêm khắc, vừa cương trực, vừa nhút nhát và rất bản năng của người con gái thời xưa với mái tóc tết gọn hai bên chứ không phải là mái tóc nhuộm duỗi thẳng bỏ xoã như những cô gái bây giờ. Dù sao thì cũng chỉ là hình dung. Hạnh phúc của em anh cũng nghĩ là nó cứ tự nhiên có hay sao ấy! Nhưng không phải. Hạnh phúc ấy em cũng phải bươn chải quá nhiều để quyết tâm đi tìm cho mình hạnh phúc. Đó là nghị lực và một chút may mắn. Em là người phụ nữ được sinh ra trong yêu thương và người biết tìm bằng được cho mình hạnh phúc. Em lại có một gia đình tuyệt vời. Có người chồng chân thành biết sẻ chia, có đứa con ngoan thảo , cương trực, khảng khái, có những bà mẹ và ông bố tuyệt vời, rất bao dung, vị tha. Em là người quá hạnh phúc. Cái hạnh phúc no tròn, đủ đầy mà nhiều người thèm khát. Hình như cuộc đời con người cũng chỉ cần có vậy!!!
        Người mẹ dưới suy tư của em thật tuyệt, ấp áp, chân thật và quá nhiều tình yêu thương.
        Cầu mong cho em được mãi mãi trong vòng tay yêu thương của những người thân yêu như thế. Và tôi vẫn cầu mong!!!
Xóa

Hoàng hôn tím.

Cách đây 0 phút
Anh à! Có lẽ em là người may mắn. Em kể anh nghe: Ox em bây giờ là mối tình đầu của em. Khi chúng em yêu nhau bạn bè em bảo:" Nhà anh âý làm ruộng, T về đấy sẽ vất vả đấy". Khi cưới nhau mấy anh lớp trên về đám cưới còn  trêu:" Không ngờ cô bé lý lắc vui vẻ, ăn mặc điệu đàng mà trong ngày cưới lại giản dị, dịu dàng đến thế!"Bạn học của em còn bảo:" T à! Mình không nghĩ T lại yêu và lấy GV làm chồng đâu, nếu biết thế này thì nhất định C sẽ không bỏ qua cơ hội, ông L may mắn thật..." . Em nhớ, về làm dâu nhà mẹ, khi bạn bè đưa dâu về hết rồi em thực sự hoảng sợ. Khiêng bàn ghế đi trả cùng các chị các em với đôi giầy cao gót em lênh khênh , chật chưỡng , em cố gắng không nhăn mặt khi chân đau. Và mẹ, mẹ bảo:"Con à, con vào dọn dẹp trong phòng của con đi, bừa bộn quá". Em thầm cảm ơn mẹ.
 Mẹ em là người hiểu biết tinh tế và rất yêu con( chồng em) và bây giờ cái mà em cảm nhận được là mẹ còn rất yêu cả em nữa. Em luôn tâm niệm một điều là:" Với mỗi người, cho cũng chính là được cho."Tối hôm qua mẹ ra chơi, cháu gái khoe:" Bà ơi mẹ cháu viét về bà đấy!" rồi nó đọc lời commets của mọi người:"Chị thật hạnh phúc vì có một người mẹ chồng yêu thương mình nhiều như thế... Em chỉ mong sau này mình cũng có một người mẹ chồng yêu thương mình.... Người ta bảo: cho yêu thương sẽ nhận được yêu thương phải hok chị?" Mẹ cười, còn ox trêu:" Con dâu mẹ thật giỏi nịnh!"

Hai người chị

Hai người chị.
07:59 3 thg 10 2012Công khai234 Lượt xem 33



      Khi nhìn những hình ảnh này trong đầu em hiện ngay ra hai chữ" nhớ chị". vâng, quả đúng như thế, giờ đây em đang lâng lâng trong cảm xúc của ngày gặp mặt, em đang bối rối ngượng ngùng bởi em không biết bắt đầu từ đâu cả. Người ta nói, gặp được nhau là có duyên đấy, nhưng với em còn hơn như thế, được gặp chị, được ngắm nụ cười rạng ngời của chị, được chị truyền cho cái khí chất hào sảng, nhiệt tình vô tư với em đó là một niềm hạnh phúc. Em còn nhớ lần đầu tiên gặp chị, nhớ phong cách phóng khoáng của chị trong phong KTV hôm ấy.
"Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái.

Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
Anh đi đi, người điên không biết nhớ và người say không biết buồn ...

Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý ...
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý
Như đôi ta ... niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao anh lẻ loi.

Trời lập đông chưa em, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc anh lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới.
Đêm chia ly em về, đường khuya em bật khóc ...
Anh xa em thật rồi, làm sao quên mùi tóc
Em hỡi em, có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian
...
Em hỡi em, có phải tình băng giá là tình nồng hai chúng ta"

    Chị biết không, bài hát này, L nhà em hay hát, và giờ đây, mỗi lần nhà em hát bài này, em lại bảo, hôm ấy chị Xuân cũng hát bài này ... để rồi L nhà em lại trêu:" Nhớ chị Xuân, hay là nhớ cá, nhớ váy của chị ấy thế..." để rồi em lại lườm nguýt:" Người ta có bạn như thế, anh không có nên ghen à..." Chị ơi, nếu có lúc nào đó tự nhiên bị hắt hơi chính là lúc em Tím đang nhắc tới chị đấy. Đừng giận em chị nhé!
Rồi lần này nữa, người chị với phong cách trẻ trung nhiệt tình đã xoá nhoà khoảng cách. Em nhớ vòng ôm ấm ấp, em nhớ những lời tâm sự và em thật xúc động khi nghe chị nói:" Khi chị ngồi lặt đầu cá, chị nhớ tới em..." Chị ơi, em biết, chị gửi gắm tình cảm vào trong đó và lòng em trào dâng một cảm giác hạnh phúc. Cảm ơn chị nhiều, chị gái của em.

     Còn một người chị nữa mà em vô cùng yêu mến, em đã tự cười một mình khi trong đầu bất chợt nảy ra ý nghĩ "chị là nhịp cầu nối những bờ vui..." Vâng, gặp chị trên blog rất nhiều, cùng chị sẻ chia, tâm sự cũng nhiều nhưng quả thực lần đầu tiên gặp chị, lần đầu tiên được tiếp xúc với ánh mắt dịu dàng của chị, em đã khóc. Em đã từng khóc khi đọc các entry chị viết trên blog, em đã từng nghẹn ngào khi đặt bút viết từng dòng cảm nhận nhưng được ngồi cạnh người chị thân yêu vào một ngày đông lạnh giá, em cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm thấy mình còn quá non nớt trong cuộc sống. Và chị biết không, những lúc gặp chuyện không hài lòng, hay như ngay lúc này đây, khi em viết những dòng này, trong đầu em lại hiện lên hình ảnh chị gái của em nghẹn ngào với những giai điệu và ca từ khi chị hát bài MỘT MÌNH  của Thanh Tùng.

"Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình

Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ
Tan ca bố có đón đưa

Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy

Vắng em còn lại tôi với tôi
Lá khô mùa này lại rơi
Thương em mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi

Vắng em đời còn ai với ai
Ngất ngây men rượu say
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
Cô đơn, cùng với tôi về..."
     Buồn, chị nhỉ? Em phải thật cố kìm nước mắt khi nghe chị kể, đồ điện nhà chị có mấy thứ hỏng rồi, nếu như... .Em thì cứ vô tâm mà kể chuyện, chuyện nhà cửa, chuyện chồng con, chuyện công việc... và khi nghe chị thở dài:" Ngày xưa, anh nhà chị cũng thế..." em cảm thấy giận mình quá thể. Chị ơi, em vô tâm quá, chị đừng ghét em mà tội nghiệp cho em, chị nhé!
      Nghĩ tới chị, luôn luôn trong em là cảm giác thanh mát ngọt ngào của bát chè sen chị nấu. Nghĩ đến chị, luôn luôn trong em là một hình ảnh một người chị với nội tâm lắng sâu, dịu dàng để mỗi khi nhìn vào đó, em thấy mình cần phải cố gắng học hỏi hơn nữa. Chị ơi, em hạnh phúc khi có những người bạn như chị, cho em xin được gọi chị là chị gái của em, chị nhé!

   
     Vâng, hai người chị, mỗi người một vẻ. Hai người chị, hai tấm gương để cho Tím soi vào và nhận ra những điều mình còn khuyết thiếu... Hai người chị, ấm áp và dịu dàng, lắng sâu và phóng khoáng đã cho Tím cảm nhận được những phút giây hạnh phúc. Tím thật sự muốn hét to lên rằng:" Em Tím đang hạnh phúc, cảm ơn các chị, cảm ơm cuộc sống đáng yêu này".







Tại nhà chị Hoa Hồng Gai
Đi ăn Bún chả tại Nam Định

Đi chơi


Đi chơi...
08:16 28 thg 3 2012Công khai112 Lượt xem 22





13329220712463490525.jpg

1332919278287606817.jpg
Cảm ơn các anh, các chị và em TN đã cho Tím những khoảnh khắc tuyệt vời!

Niềm vui bất ngờ...



13:17 21 thg 11 2011Công khai18 Lượt xem 56
 "Tiếng trống khai giảng còn chưa dứt thế mà sắp đã 20.11, sắp sinh nhật... Ôi thời gian, sao nhanh quá là nhanh... " Ngày này năm ngoái, năm kia, năm trước... Kỉ niệm cứ ùa về làm em thẫn thờ...

Giọt buồn nấn ná chẳng đành rơi.
Heo may se lạnh chút chơi vơi
Hoa sữa chờ ai còn vương vấn
Mùa đã sang rồi, thương nhớ ơi!
(Họa thơ MH, thấy giông giống tâm trạng của mình, mang về... Hihi...)
Và đây, 20.11 năm nay,  những khoảnh khắc bất ngờ và vô cùng đáng nhớ.


Hai trong một, chúc mừng 20.11 và chúc mừng sinh nhật Tím!(Hihi...còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật Tím cơ, nhận được lời chúc mừng sớm của mọi người, Tím vô cùng hạnh phúc!)


Những nụ cười rạng rỡ, những tình cảm ấm áp!
 

Hoa sinh nhật dành cho Tím! Bất ngờ quá! Cảm ơn các anh các chị và các bạn.

Anh Hợp Sếch:
 -Cho anh ngồi cạnh nhân vật chính chút nào!

Anh Huy:
- Trong nhà Tím mỗi anh com là nghịch nhất đấy nhỉ?
- Hu hu... Em thật thà như của khoai củ sắn, em ứ hiểu được đâu... lần sau anh phải mở ngoặc giải nghĩa cho em nhé!


Anh TL:
- Tôi chuếnh choáng rồi ông ạ!
- Haha... Hình như không chỉ vì rượu...

Anh Lê Giang:
- Ngồi cạnh cô giáo tí, chúc MĐ càng ngày càng xinh đẹp...
- Huhu... Có mấy cô giáo mà anh Lê Giang chúc mừng mỗi MĐ. Ghen tị, ghen tị...

Cháu Tú với nụ cười rạng rỡ.

Tím rất xúc động trước những tình cảm của mọi người. Xin cảm ơn nhiều!

Sa Pa và những cảm nhận...

Sa Pa và những cảm nhận...
12:41 10 thg 11 2011Công khai10 Lượt xem 67
        Ngày còn đi học, Sa Pa với "những thác trắng xoá tựa mây trời, những rừng cây âm âm, những bông hoa chuối rực lên như ngọn lửa...."(Đường đi Sa Pa - Nguyễn Phan Hách) như một bức tranh hùng vĩ và sống động, Sa Pa với "nắng đã mạ bạc cả con đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực như một bó đuốc lớn. Nắng chiếu làm cho bó hoa càng thêm rực rỡ và làm cho cô gái cảm thấy mình rực rỡ theo..."( Lặng lẽ Sa Pa - Nguyễn Thành Long) đầy nhiệt huyết và thơ mộng... đã làm em náo nức. Em mơ một lần được đặt chân đến Sa Pa để tận mắt ngắm nhìn cái xứ sở bí ẩn và vô cùng quyến rũ, được cảm nhận cái huyền diệu của nơi này. Và hôm nay, em đến!
        Vâng, em đến với Sa Pa vào một buổi sáng đầu mùa đông. Chiếc xe chênh vênh ngược dốc băng đèo, còn em ngây ngất như lạc vào xứ sở thần tiên. Nắng vàng sánh như mật ong thấm đẫm cả vạt rừng, tràn xuống cả thung lũng bên kia triền núi.  Chưa bao giờ, mây lại gần đến thế, cứ lừng lững băng qua đường, sà vào cả cửa kính ô tô, đem theo một thoáng lành lạnh, âm ẩm...khiến em vô cùng phấn kích.
        Sa Pa đây rồi, những cây đào mốc đang chúm chím nụ, đây đó có những cây đã bung hoa gọi mùa xuân đến sớm, những vườn lan, vườn hồng và không khí trong lành như mời mọc, đón chào. Hihi... Em sẽ không kể đâu, vì chẳng bút nào tả xiết vẻ nên thơ của món quà thiên nhiên đã ban tặng. Em sẽ không kể đâu, vì nếu kể chẳng khác nào khen hoa hậu xinh đẹp. Hãy lên đây và cảm nhận cùng em, anh nhé!    
       Tối, tung tăng dạo phố, em chợt bật cười khi nhìn mấy bà, mấy chị dân tộc chăn dắt khách Tây, mời mua váy, áo thổ cẩm. Ôi, đừng chê dân tộc nhé, cũng líu lo tiếng Anh, cũng liếc mắt cười nụ... Và kia nữa, bên bậc thềm, tiếng kèn lá làm em chú ý, một chàng trai đang say sưa với điệu nhạc của mình. Có cái gì đó buồn rũ, xa xăm...chắc là tại người thương lỡ hẹn....Trăng mười ba lung linh, phố núi bồng bềnh huyền ảo, bạn rủ xuống thung lũng Mường Hoa, xem bãi đá cổ, ngắm cầu mây vào bản Tả Van. Ừ, ai mà có thể từ chối được một đêm trăng đẹp thế này cơ chứ. Ra khỏi phố, trăng như sáng hơn, trải khắp núi rừng là thứ ánh sáng dịu dàng và tươi mát. Trăng trên đường, trăng trên núi, trăng trên thung và trăng trong đáy mắt...trăng lấp lóa thác nước, trăng rát bạc suối nguồn. Giữa rừng già đại ngàn, chỉ tiếng nước róc rách, chỉ ánh trăng vằng vặc sáng ngời, chẳng đố kị bon chen, chẳng mệt mỏi u sầu, bình yên đến lạ. Mười mấy km, chỉ là dốc và dốc, thỉnh thoảng một cái xe ô tô đi ngược lại, đèn pha sáng lòa, chỉ chệch bánh một tí thì xuống vực như chơi nhưng em không hề thấy sợ, bởi em cảm thấy an toàn khi đi chơi cùng những người bạn quý.
       Khuya, phố xá yên tĩnh, những ngọn đèn đường mờ đi bởi sương mù, trời rét ngọt. Áp hai bàn tay vào củ khoai nướng nóng hổi, hít hà cái mùi thơm lựng, tự nhiên em ước được nép sát vào anh, được run lên trong vòng tay anh rắn chắc và được cùng anh chia sẻ khoảnh khắc này. Đừng cười em anh nhé!
       Em mang theo cái rét Sa Pa vào phòng ngủ, rúc vào lòng cô và cười như nắc nẻ khiến cô giãy nảy: "Cha bố chị, đi đâu về mà lạnh toát thế này..." Bất giác, em cảm thấy mình thật bé bỏng và nhẹ nhõm. Chìm sâu vào giấc ngủ nhưng trong đâu đó tâm hồn, em biết, có một thứ ánh sáng dịu dàng đang chiếu rọi, tươi mát và bình yên. Có thể ai đó sẽ cười em nhưng em biết, vẻ đẹp tự nhiên chỉ một mà sự thể nghiệm ở mỗi người vô cùng khác nhau, bởi lẽ mỗi người đều có một mảnh đất tâm hồn trong sáng của riêng mình.
       Tạm biệt Sa Pa, em mang theo về những khoảnh khắc đẹp như cổ tích. Hẹn với Sa Pa, em sẽ trở lại để được đắm mình với Sa Pa, với những khoảnh khắc không dễ gì có được trong đời.
       



Đường đèo chênh vênh, ngoằn ngoèo...



 Có thông là đến Sa Pa rồi đấy!


Ông mặt trời còn trốn ở đâu đó...


Một nụ cười sơn cước...


Một đôi mắt xoe tròn...


Và váy, áo...


Đang chăn dắt khách Tây...


Kèn lá...