Chẳng thể nào vĩnh biệt chân tình
Dẫu "cánh cửa nỗi buồn
chính tay em bấm khóa"*
Chẳng trách chi sự xoay vần tạo hóa
Dẫu đắng lòng
không dám gửi vào thơ
Chẳng dám gặp nhau, kể cả trong mơ
Để tự ru mình: em đang hạnh phúc
Cũng không dám chạm vào miền ký ức
Để bình yên cười nụ mỗi sớm mai...
Một chiều mưa ,hạt nước cứ lăn hoài
Khiến câu thơ lại bồi hồi nức nở
Trái tim chợt ướt thành hai nửa
Mằn mặn môi
đắng đót chỉ riêng mình.
Dẫu "cánh cửa nỗi buồn
chính tay em bấm khóa"*
Chẳng trách chi sự xoay vần tạo hóa
Dẫu đắng lòng
không dám gửi vào thơ
Chẳng dám gặp nhau, kể cả trong mơ
Để tự ru mình: em đang hạnh phúc
Cũng không dám chạm vào miền ký ức
Để bình yên cười nụ mỗi sớm mai...
Một chiều mưa ,hạt nước cứ lăn hoài
Khiến câu thơ lại bồi hồi nức nở
Trái tim chợt ướt thành hai nửa
Mằn mặn môi
đắng đót chỉ riêng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét