Nợ nhau từ những kiếp nào Mà nay duyên phận vận vào tứ thơ Để em ra ngẩn vào ngơ Để anh đêm mộng ngày mơ mỏi mòn Cùng trông lên mảnh trăng non Hỏi trời sao nỡ không tròn chữ duyên Một thời áo trắng trinh nguyên Cớ sao bến lại xa thuyền bấy nay Một thời hoa bướm đắm say Hỏi ai sao cứ ngất ngây trái mùa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét