Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Phượng!

Phượng!
Sáng chớm hè lao xao, lá bâng khuâng và gió mơn man...
Sáng chớm hè đong đưa, chim ríu ran, loách choách... Ơ kìa, có gì vui mà chú chích chòe cứ :"Úi trời, thích thích thật..." liên hồi.
Và phượng, phượng chớm hè sao đáng yêu đến thế... Không phải là lửa đỏ bùng lên dữ dội, cũng không phải lả tả rơi khi đã cháy hết mình, một vài con bướm thắm rưng rưng giữa bạt ngàn xanh nõn... Yêu không cơ chứ...
Phượng chớm hè đỏ thắm và tươi dịu... Có phải màu hoa dự báo những khát khao hay lòng ai muốn thế? Có phải vì hoa tô điểm hay cảnh vật vui lây từ tâm trạng?
Lòng chợt xôn xao...

NHỮNG GIẤC MƠ HOA...



NHỮNG GIẤC MƠ HOA...

Có giấc mơ dịu êm
Như giọt sương
vít cong lá cỏ
Này giọt yêu, giọt nhớ
Giọt ngập ngừng,
giọt chuếnh choáng, chơi vơi...
Có giấc mơ ban trưa
Dịu dàng như bản nhạc không lời
Này nốt thăng, cung giáng
này ngọt ngào khoảng lặng
Để nồng nàn, khao khát cháy lên môi...

Đã qua rồi
thời phượng hồng áo trắng
Thời dỗi hờn
và mơ ước trong veo
Sao tim thắm
vẫn ngọt ngào quá thể
Mắt nâu xưa
cứ ánh nét tươi xinh
Nghĩ vẩn vơ, đêm cười nụ một mình
Là giấc mơ hoa
là ẩn ức mênh mang
Là những điều không thể gọi tên
Ừ nhỉ???

Không đề...

Không đề...

Dặn lòng đừng bâng khuâng
Mà tim nghe chống chếnh
Đã cố làm mặt lạnh
Sao hương nồng qua môi

Vẫn biết là tổn thương
Mà không thôi day dứt
Vẫn trào lên thảng thốt
Mưa một trời giăng giăng...

Tất cả là thói quen
Không muốn mình lệ thuộc
Thế mà đừng chả được
Ai đuối lòng cùng ta...

MÂY XANH.

MÂY XANH.

Em là mây mềm mại
Dịu dàng tà áo xanh
Vì anh đang ngóng đợi
Hóa cơn mưa ngọt lành...

NƯỚC MẮT...

Nước mắt.
Đón con ở cổng trường thấy bờ mi con mọng đỏ, mẹ cáu:
- Nước mắt là thứ có thể vung vãi lung tung hả?
- Dạ, mẹ... Con nói trong nức nở.
- Giờ con chưa bình tĩnh, về nhà rồi nói... Mẹ nói cứng.
Và câu chuyện của con: Là chọn đội tuyển, do sơ xuất khi lập danh sách con bị viết nhầm họ, không có tư cách dự thi Toán Tuổi Thơ toàn quốc... Con buồn, thầy cô buồn, bạn bè cũng rưng rưng... Thế là khóc...
Đúng là con rất buồn, mẹ biết vì mẹ đã chứng kiến cách con nỗ lực, mẹ đã vui khi con nói: " Con muốn tặng mẹ chuyến đi chơi miễn phí..." nhưng con ơi, cái không ngờ nhiều lắm trong cuộc đời này.
Đúng là con rất buồn nhưng con ơi, đây chỉ là cuộc chơi, cuộc giao lưu thôi mà, dù cho con có chơi hay không chơi thì chỗ đứng của con trong lòng bạn bè, thầy cô mới quan trọng. Con thấy không? Thầy Tuấn sững lại, không cười nổi, cô Vân rưng rưng còn bạn bè thì oà khóc... Điều đó còn đáng quý gấp trăm gấp ngàn lần cái hư danh...
Còn nữa, cho dù là khách quan hay chủ quan nhưng con hãy tập làm quen với những điều không như ý, trải qua vấp váp người ta sẽ trưởng thành hơn... Có thất bại người ta mới trân trọng giá trị của thành công.
Trước mắt con, đường lớn thênh thang, mẹ muốn con gái yêu của mẹ mạnh mẽ và tự tin bước tiếp.
Trước mắt con, chân trời mới mẻ, mẹ sẽ lót đường cho con bằng tình yêu thương, kinh nghiệm sống và cả những sợi tơ lung linh trong trẻo... rồi con sẽ thấy cuộc đời thật đáng sống, đáng yêu.
Đừng tùy tiện để rơi nước mắt con nhé, bởi những thứ quý giá chỉ dành cho những gì đáng trân trọng mà thôi.
Mẹ luôn ở bên con, con yêu!!!

CỚ SAO???

Dập dìu quan họ MỜI TRẦU
Cớ sao lúng liếng cho nhau phải lòng
Ngẩn ngơ CON NHỆN GIĂNG MÙNG
Kéo căng sợ đứt, buông chùng sợ quên....

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

VỀ ĐI EM...



Về đi em hoang dại thế đủ rồi
Những tím nhớ nhung, những hồng chờ đợi
Như gió thoảng trên ngàn vời vợi
Như mây chiều phiêu lãng bâng quơ

Về đi em tất cả chỉ phù du
Những chuếnh choáng, chênh chao xin gói cất
Về đi em dẫu má hồng đã nhạt
Dẫu tim ngoan vẫn nhoi nhói hương yêu...

Về đi em bến vắng mãi cô liêu
Người ta nói tận cùng quên là nhớ
Gặp nhau đấy âu cũng là duyên nợ...
Về đi em
trưa chợ
héo hồn hoa...

Là em muốn



Là em muốn trả hết cho
nhau?
Là em muốn không vương tơ
sầu?
Đường đời muôn lối
Biết đi về đâu?

Là em muốn quên anh, quên
ngày tháng
Quên cái dằm nhức nhói
trong tim
Có quên được không
Trăng khuyết lại tròn.

Tắm mưa.



Nhớ ngày xưa còn bé
Tắm mưa khanh khách cười
Từng hạt mưa mát lạnh
Tới bây giờ chưa thôi

Mưa đầu mùa rào rạt
Nắng đầu mùa ngất ngây
Anh và em cũng vậy
Yêu thương cứ đong đầy

Sáng sớm mai tỉnh giấc


Sáng sớm mai tỉnh giấc
Nghe nắng sớm xôn xao
Gió với mây vần vũ
Rủ nhau trốn nơi nào

Sáng sớm mai tỉnh giấc
Nụ hôn bỗng ngọt ngào
Lòng ngập ngừng muốn nói
Lại thôi, sợ anh kiêu...

Sáng sớm mai tỉnh giấc
Nghe chim hót trong veo
Tự nhiên bừng má đỏ
Đến bao giờ thôi yêu...

NHỮNG GIẤC MƠ HOA...



NHỮNG GIẤC MƠ HOA...

Có giấc mơ dịu êm
Như giọt sương
vít cong lá cỏ
Này giọt yêu, giọt nhớ
Giọt ngập ngừng,
giọt chuếnh choáng, chơi vơi...
Có giấc mơ ban trưa
Dịu dàng như bản nhạc không lời
Này nốt thăng, cung giáng
này ngọt ngào khoảng lặng
Để nồng nàn, khao khát cháy lên môi...

Đã qua rồi
thời phượng hồng áo trắng
Thời dỗi hờn
và mơ ước trong veo
Sao tim thắm
vẫn ngọt ngào quá thể
Mắt nâu xưa
cứ ánh nét tươi xinh
Nghĩ vẩn vơ, đêm cười nụ một mình
Là giấc mơ hoa
là ẩn ức mênh mang
Là những điều không thể gọi tên
Ừ nhỉ???

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

ĐÊM QUA EM MƠ VỀ ANH.

ĐÊM QUA EM MƠ VỀ ANH.

Đêm qua em mơ về anh
Không phải người đàn ông đi xe thể thao choáng lộn
Chỉ ánh nhìn khiến người khác sợ run
Mà là chàng sinh viên hiền hậu cùng trường
Thao thức trở khăn khi em lên cơn sốt
Rất ngượng nghịu khi mở lời dỗ ngọt
Chẳng chấp nê khi em bắt nạt, ẩm ương...
Đêm qua em mơ về anh...
Không phải người vẫn làm em bối rối
Không phải người cứ làm em hờn dỗi
Mà là anh tân binh da sạm nắng thao trường
Là nụ cười dư đủ lực sát thương
Là vòng ôm, là ánh nhìn, tay riết...

Đời không như là mơ, em biết
Những mong ước đã đào sâu chôn chặt
Bỗng trở về trong vô thức...
Em mơ!!!

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Mơ...

MƠ!!!

Có giấc mơ màu lá non
mềm mại, mướt xanh
như bàn tay anh mơn man trên má
Có giấc mơ
như cơn mưa rào đầu hạ
dào dạt, nồng nàn
Có giấc mơ
như con sóng giữa trùng khơi
chồm lên, cuồn cuộn
làm cho em không bướng nổi, anh ơi...

Lạ kì chưa, sao ánh mắt, nụ cười
của ai đó
cứ ngời lên lấp lánh
cứ như thể rượu ngon sóng sánh
trong giấc mơ rất thực...
Em say!

Nỗi buồn không tên...



NỖI BUỒN KHÔNG TÊN!

Có nỗi buồn không tên
đến bên em khi chiều buông vội
Nghĩ đến ai
lòng ngập ngừng muốn nói
sợ người ta
đánh giá nên thôi
Có nỗi buồn chơi vơi
Níu mùa qua bằng xôn xao hoa tím
Giữ một mình
lưu luyến với bâng khuâng...
Em sẽ không nói đâu
không nói
Để nỗi buồn
gian díu trái tim yêu...

Thị Màu....


Vì ai???
Vì ai mang tiếng lẳng lơ
Vì ai táo rụng ngẩn ngơ sân chùa
Vì ai đắng chát cay chua
Vì ai ai lỡ cả mùa yêu đương.

Nửa....


NỬA...
Nửa đành nửa đoạn ai ơi
Nửa chiều giăng mắc, nửa đời nhớ nhau
Nửa hồn nuốt hận ôm sầu
Nửa vầng trăng đã khuyết hao ánh vàng
Nửa tại anh, nửa tại nàng
Nửa vu vơ, nửa mơ màng... tại ai???

Bói hoa

BÓI HOA

Một đóa tím mong manh

Vấn vương ngày đầu hạ

Cánh nào gieo thương nhớ

Cánh nào ướp mộng mơ

Cánh nào em làm thơ

Cánh nào anh dạo nhạc

Cánh nào buồn man mác

Cánh nào yêu nồng nàn

Vì ai ai cứ miên man

Vì ai ai cứ mơ màng bói hoa..

Về đi em...

VỀ ĐI EM...

Về đi em hoang dại thế đủ rồi
Những tím nhớ nhung, những hồng chờ đợi
Như gió thoảng trên ngàn vời vợi
Như mây chiều phiêu lãng bâng quơ

Về đi em tất cả chỉ phù du
Những chuếnh choáng, chênh chao xin gói cất
Về đi em dẫu má hồng đã nhạt
Dẫu tim ngoan vẫn nhoi nhói hương yêu...

Về đi em bến vắng mãi cô liêu
Người ta nói tận cùng quên là nhớ
Gặp nhau đấy âu cũng là duyên nợ...
Về đi em
trưa chợ
héo hồn hoa

Nếu anh là...

NẾU ANH LÀ...

Nếu anh là ma tuý
Em xin nghiện suốt đời
Thả hồn vào sương khói
Đê mê cùng chơi vơi...

Nếu anh là mặt trời
Hướng dương là em đó
Tắm nắng vàng rực rỡ
Thăng hoa và đắm say.

Không nói sợ anh nỏ hay
Có anh em có từng giây nồng nàn.

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Em gửi cho anh


Em gửi cho anh trái tim hình cánh én
Chao liệng xôn xao làm ấm cả không gian
Em gửi cho anh đôi mắt hình chiếc lá
Thức dậy bồi hồi trước tiếng gọi mùa sang

Không kiêu sa, không đắm đuối, mơ màng
Chỉ mộc mạc, hồn nhiên như cây cỏ
Giấu yêu thương và bao điều muốn ngỏ
Vào những dòng tin lí lắc vu vơ...

Ừ có thể tất cả chỉ là thơ
Nơi cuối đường chả có người đứng đợi
Mà sao thấy trong lòng như chỉ rối
Phải chăng xuân đang chạm ngõ, rạng ngời...

Tặng anh!


Tặng anh một nửa bài thơ
Nửa em giữ lại mộng mơ đêm trường
Tặng anh một chút vấn vương
Xuân về hoa thắm ửng hường má ai
Tặng anh một nét trang đài
Em còn cất giữ từ ngày thanh xuân

Tặng rồi...lòng bỗng phân vân
Chẳng hay bên ấy có cần hay không?

Xin em cứ là em


Xin em cứ là em
Với ẩm ương mưa nắng
Anh có lườm có mắng
Tất cả bởi vì yêu

Nếu có chút chiêng chao
Thì chiều thêm ánh tím
Nếu em có phiền muộn
Cũng mới thật là đời

Đừng buồn nhé em ơi
Đừng giá như ao ước
Miên man trong hạnh phúc
Vì em thật là em...

Nếu ngày mai không còn Fây nữa...


Nếu ngày mai không còn Fây nữa
Nắng vẫn vàng tươi, chim cứ hát ca vui
Nay đầu xanh, mai tóc bạc da mồi
Chuyện chia rời cũng chỉ là sớm muộn

Nếu ngày mai không còn Fây nữa
Ừ thì ta cũng có nhau rồi
Đến mặt trời có khi còn lịm tắt
Nhưng ánh hồng còn đọng mãi trên môi

Nếu ngày mai không còn Fây nữa
Không chát chít, còm men, tinh nghịch
Thì rủ nhau uống rượu với làm thơ
Và cuộc đời vẫn cứ đẹp như mơ...

Chia..

Vô tình cơn gió thoảng qua
Đưa em về lại ngày xưa ngọt ngào
Chia cho ai chút chênh chao
Hoa khoe sắc, bướm xôn xao, ngại ngần
Mỗi bước đi một bần thần
Một nhành hoa tím vẫn thầm đợi ai
Bâng khuâng trống hội giêng hai
Còn vương hơi ấm bàn tay ngập ngừng...

Tháng Giêng


Tháng Giêng làng vào hội
Em đi tìm anh,
vời vợi trăng trong...
Bàn tay
còn ấm nhớ mong
Tim khấp khởi, lòng rưng rưng câu thề
Ơ kìa, ai đợi chân đê...
Run run muốn gặp
sợ người chê vội vàng
Ý thơ gửi nét mơ màng
Chiêng chao, giăng mắc
gửi ánh trăng vàng,
trao anh!

Chuyện ngày xưa...

Chuyện ngày xưa...

Ngày xưa
anh trót lỡ lời
Em ngúng nguẩy
để rồi tình cách xa ...
Xuân qua rồi hạ tới
Đông vời vợi, nhạt nhòa

Đến giờ anh mới ngộ ra
Còn hờn còn giận thì ta còn
mình...

Xuân trong mắt...


Ngày xưa
ngây thơ con hỏi mẹ:
Tình yêu là gì
mà người lớn lại đau
Mẹ xoa đầu
Con còn bé con ơi?
Nói với con mà mắt mẹ rạng ngời
Y như thể nắng giao mùa lấp lánh

Đọc thơ anh
Tình yêu như lời nhắn
má em hồng
xuân trong mắt lung linh....

Dại khờ...

Dại khờ lạc bước cuối thu
Ta, em ngây ngẩn cuối mùa yêu đương
Sương sa tê buốt đêm trường
Chiếu chăn không ấm, lời thương nửa vời
Chắt chiu từng giọt chơi vơi
Đan mong dệt nhớ gửi người ...hương yêu.

Chuếnh choáng

Chuếnh choáng
là chuếnh choáng ơi
Chuếnh choáng dẫn dụ
làm tôi lạc đường
Dấu môi còn ấm lời thương
Nét mi lúng liếng còn vương câu thề
Ừ thì một phút hoang mê
Mà sao chuếnh choáng
đường về...cũng say.

Cứ...

Nắng đã hôn liều đôi mắt ngọc
Để mi xinh lúng liếng gọi mùa xuân
Gió đang đùa cho tóc rối tần ngần
Cho hương bưởi ngát thơm mùi nhắn nhủ

Môi rưng rưng uống từng dòng thơ cũ
Sóng cứ xô, dòng nước cứ trôi xuôi
Chỉ còn ta đắm đuối với xuân ngời
Lưu khoảnh khắc chắt chiu mùa hạnh phúc.

Trái tim thắm cứ bồi hồi thổn thức
Gió cứ đùa và nắng cứ lung lay
Xuân cứ nồng, chiều chuếnh choáng nghiêng say
Hỏi tại sao? Khó trả lời, anh nhỉ?

Lúng liếng...

Lúng liếng là lúng liếng ơi
Hội làng lúng liếng làm tôi mất hồn
Gieo chênh chao với bồn chồn
Dáng xinh da thắm má tròn môi tươi
Mắc chi em tiếc nụ cười
Cho chiều buông tím, cho người ngẩn ngơ
Quai thao nón thúng hững hờ
Tặng ai một nửa giấc mơ ban ngày...

Xin anh đấy!

Xin anh đấy
đừng ngọt ngào như thế
lỡ say rồi
em biết trốn đi đâu
Xin anh đấy
đừng làm thơ như thế
Em đọc rồi
sẽ bối rối chao chiêng

Chiều nghiêng
nỗi nhớ cũng nghiêng
Xin anh
em giữ niềm riêng
một mình...

Xôn xao

XÔN XAO

Sáng sớm mai tỉnh giấc
Chim chuyện trò ríu ran
Sương long lanh mí mắt
Hồn trôi trong mơ màng

Xôn xao như cây lá
Xôn xao như hương hoa
Em ngỡ mình bé lại
Niềm vui bỗng vỡ oà.

Đấu tranh

Biết là anh phía bên kia cánh cửa
Mở hay không mở
Tranh đấu nghĩ suy
Còn gì hơn khoảnh khắc diệu kì
Đôi trái tim hòa chung nhịp đập
Còn gì hơn
Khi đắm say dịu ngọt
ở trong nhau...
Lặng im
Nhói đau
Nghẹn ngào
Bỏng rát...
Khung cửa gỗ
Cái ranh giới mỏng như là hơi thở
Mà sao
đến khó vượt qua...
Anh đi rồi
bước chân thật khẽ...
Chiếc lá khô vụn vỡ một dấu giày..

Ban tím

BAN TÍM
Khát khao con sóng hôn bờ
Mong manh áo lụa hoa chờ tri âm
Gió ơi mang chút duyên thầm
Gửi cùng ánh tím, tình câm tặng người

Phía không anh!

Phía không anh
Lá xa cành
cây không mầm nụ
Chỉ còn em
ấp ủ xuân ngời

Nỗi niềm gửi gió rong chơi
Biết đâu gặp được nụ cười tri âm...

Sợ

SỢ...
Sợ mưa làm ướt nắng hường
Gió lay sợ rớt giọt sương bên thềm
Gặp nhau anh cứ lặng im
Còn em thì cứ hồn nhiên nói cười...

Kệ cho chiều tím buông lơi
Bâng khuâng gom cả xuân ngời vào thơ...

Vu vơ

VU VƠ...

Nắng hường buông nhè nhẹ
Hương nhãn thơm ngọt ngào
Chú chim sâu lích rích
Thực hay là chiêm bao....

Soạn bài mai lên lớp
Ý thơ cứ dâng trào
Tại anh yêu đấy nhé
Giận rồi, ứ chơi đâu..

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Em không sợ...


Em không sợ anh ở bên người khác
Bằng bên em anh vẫn cứ mơ màng
Em không sợ giữa sa mạc hoang tàn
Bởi đâu đó ốc đảo anh ăm ắp...

Em không sợ giữa đêm đông tê buốt
Bởi có anh đứng đợi giữa xuân ngời
Em không sợ tim thắm sẽ chơi vơi
Bởi có anh, suốt đời không lạc lối.

Đừng, nhé anh, đừng làm em bối rối
Ở bên anh em được thật là em
Được trao anh tất cả những êm đềm
Và say đắm ngời lên trong hạnh phúc...

Xin em cứ là em


Xin em cứ là em
Với ẩm ương mưa nắng
Anh có lườm có mắng
Tất cả bởi vì yêu

Nếu có chút chiêng chao
Thì chiều thêm ánh tím
Nếu em có phiền muộn
Cũng mới thật là đời

Đừng buồn nhé em ơi
Đừng giá như ao ước
Miên man trong hạnh phúc
Vì em thật là em...

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Ngỏ cùng thơ...

Mình em cùng biển biếc
Ngắm con sóng hôn bờ
Sao chẳng hết vu vơ
Sao lòng không bớt lạnh

Ước mình mang đôi cánh
Bay bổng tựa chim trời
Thả cho những chơi vơi
Trôi đi trong mải miết

Anh ơi anh có biết
Vì sao biển mặn mòi
Vì sao vắng tiếng cười
Vì sao lòng khô hạn...

Bao nhiêu là bạo dạn
Chỉ dám ngỏ cùng thơ
Chắc là anh đang cười
Sao em khờ đến vậy...

Trói...

Trói...
Anh trói em
bằng vòng tay riết
Anh trói em
bằng ánh mắt nụ cười
Bằng nồng nàn, ấm áp yêu tin...
Bằng bao dung,
bằng thứ tha độ lượng
Bằng cái lườm mỗi khi em ương bướng
Bằng tiếng thở dài mỗi lúc không vui...

Bắt đền anh đấy anh ơi
Làm em tự nguyện cả đời bên anh!

Em không sợ...


Em không sợ anh ở bên người khác
Bằng bên em anh vẫn cứ mơ màng
Em không sợ giữa sa mạc hoang tàn
Bởi đâu đó ốc đảo anh ăm ắp...

Em không sợ giữa đêm đông tê buốt
Bởi có anh đứng đợi giữa xuân ngời
Em không sợ tim thắm sẽ chơi vơi
Bởi có anh, suốt đời không lạc lối.

Đừng, nhé anh, đừng làm em bối rối
Ở bên anh em được thật là em
Được trao anh tất cả những êm đềm
Và say đắm ngời lên trong hạnh phúc...

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Tặng anh!


Tặng anh một nửa bài thơ
Nửa em giữ lại mộng mơ đêm trường
Tặng anh một chút vấn vương
Xuân về hoa thắm ửng hường má ai
Tặng anh một nét trang đài
Em còn cất giữ từ ngày thanh xuân

Tặng rồi...lòng bỗng phân vân
Chẳng hay bên ấy có cần hay không?

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Đọc "Sự im lặng của bầy cừu" và cảm nhận






Em muốn viết thật nhanh những cảm xúc của mình khi chúng còn tươi mới. Em muốn ghi lại thật trung thực những hình ảnh đang hiện ra trong đầu vào chính thời điểm này - thời điểm mà trên tay em cuốn " Sự im lặng của bầy cừu" vừa khép lại ở trang cuối cùng.
Em đã đọc bởi tò mò khi nghe các con của em muốn xem phim này. Và em đã thích, rất thích.
Em đã đọc thật chật vật với nửa đầu cuốn truyện. Con trai bảo: " Mẹ đọc truyện như cái cách người ta lên đồng ấy..."
Quả đúng như vậy, trong nửa đầu cuốn sách em đã nhập thân vào nhân vật, để cho mình được sợ hãi trước những hình ảnh, những tình huống trong câu chuyện, được phấn kích khi nhân vật chính khám phá ra mỗi chứng cứ mới...được hồi hộp cùng với nhân vật chính khi cùng cô ấy đi tìm món quà valentine năm ấy... Em thích thú khi tưởng tượng ra chi tiết cô ấy ngăn cản đám phóng viên trong cái nhà kho ấy, dũng cảm và kiên cường xiết bao...
Thật là mạo hiểm và kích động khi tác giả để cho cô sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học tiếp xúc với một tội phạm đã từng giết chín người theo những cách dã man nhất và đáng sợ hơn nữa một phần cơ thể của họ chính là món ăn của hắn...Mỗi thông tin mà cô muốn biết đôi khi phải đổi bằng những ký ức riêng tư...
Sự lôi cuốn đã khiến em theo chân Clarice Starling từ cái kén của một loài bướm đêm, chứng kiến cô ấy thoát ra khỏi "cái kén" ám ảnh đã chôn sâu trong tiềm thức bằng chính trí thông minh và lòng can đảm của mình. Cô chạy đua với tên giết người quái vật để giải cứu con tin bằng chính niềm tin và sự quyết tâm của mình.Cho dù có thiên tư, có sự bình tĩnh và nhạy bé nhưng thế vẫn chưa đủ, cô đã làm việc cật lực, cố gắng gần như đến giới hạn của sự chịu đựng để thoát ra cái bóng thất bại của tổ tiên. Và với cô, muốn tồn tại, muốn được khẳng định thì mình phải là người đứng đầu, người giỏi nhất... Sự kích động gần như làm em nghẹt thở khi chứng kiến cuộc rượt đuổi trong bóng tối của cô với tên sát nhân trong chính ngồi nhà của hắn, trong chính căn phòng mà hắn đang chuẩn bị cho một lần "lột xác" mới... Và sự phấn kích đến tột độ khiến em cũng có cảm giác mình nghe được "tiếng òng ọc, một hơi thở hắt và tiếng rít ngưng lại"  bởi một phát đạn xuyên thủng ngực bên phải... Lúc đó, trong sự kinh hoàng và phấn kích, tự nhiên một ý nghĩ ở đâu chợt đến:" Là Starling phán đoán chính xác, là một chút may mắn hay cả hai điều ấy..." Nhưng dù sao, cũng có thể thở phào... Và cái giá cho sự cố gắng đó, cô đã chế ngự sự sợ hãi bằng công việc, lấy thành công làm thước đo cho sự yên tĩnh trong tâm hồn.
Cũng muốn thoát thai ra khỏi "cái kén" của quá khứ tên sát nhân Bill Buffalo lại dùng một phương pháp cực kì lệch lạc và cực đoan - Giết người hàng loạt, lột da nạn nhân để may áo cho mình. Có thể nói, mỗi lần giết một người coi như một lần hắn "lột xác". Năm 12 tuổi, hắn đã giết chết ông bà của mình và bị tống vào bệnh viện tâm thần trong sáu năm liền. Ra tù... Ở chương 53 người đọc sẽ được thấy chân dung của hắn " Hắn tên là Jame không có s, họ Gumb, tên giả là John Grant, da trắng, ba mươi bốn tuổi, tóc màu hạt dẻ, mắt xanh lơ. Những chi tiết kinh dị, về cái cách mà hắn đối xử với nạn nhân của mình chúng ta sẽ tìm thấy trong cuốn sách nhưng động cơ nào dẫn đến những hành động bênh hoạn ấy? Người đọc sẽ băn khoăn nhưng cũng chẳng sao, lời giải sẽ nằm trong câu chuyện giữa bác sĩ Lechter và Starling, nằm trong sự phán đoán về các tầng ngữ nghĩa của các chi tiết... điều đó tạo nên sự hấp dẫn, lôi cuốn và kích động.
Còn một nhân vật, có thể coi là bệnh nhân trong dưỡng trí viện. Ông chính là một vị bác sĩ tâm lý cực kì thông minh - Hannibal Lechter, vị bác sĩ này cho Clarice những thông tin hữu ích về Bill Buffalo - biệt danh FBI đặt cho tên giết người hàng loạt, nhưng ông ta cũng là một tên ăn thịt người cực kì nguy hiểm. Những gợi ý, những lời ám chỉ lúc thưa lúc mau của Lechter đã tạo nên sự hấp dẫn cho câu chuyện và chính ông là một sợi dây kết nối những tình tiết, những nhân vật tưởng như rời rạc thành một thể thống nhất. Người ta vẫn hồi hộp theo dõi tên sát nhân đang tiếp tục thực thi công việc của mình, người ta cũng bối rối khi các hướng điều tra gặp trở ngại và lúc đó người ta lại nhớ đến ông, những lời nói, những phán đoán của ông và thế là, câu chuyện vẫn tiếp tục. Tác giả để cho ông được trốn thoát vào những trang cuối cùng của cuốn sách làm cho người đọc cảm thấy thú vị.
"Thế nào Clarice, những con cừu còn kêu la nữa không?" đó là câu hỏi mở đầu cho bức thư mà bác sĩ Lechter đã viết cho Starling... Và theo như ông nói thế giới này sẽ mất đi phần hấp dẫn của nó nếu không có ông và cả Starling nữa.... Một cái kết mở, một câu chuyện khác có thể tiếp tục nhưng em vẫn thầm mong cho ông, cho Starling và cho mỗi chúng ta thoát khỏi những ám ảnh trong quá khứ và trong mỗi ngôi nhà, mỗi con người đều được "ngủ thật say, thật yên bình, trong sự im lặng của bầy cừu". Gấp cuốn sách lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong tim ăm ắp những cảm xúc, em biết em đã đọc và cảm nhận cuốn sách này với cách người ta lên đồng. Và em sẽ còn đọc lại... Hi vọng lần đọc tiếp theo em sẽ có được sự tĩnh tại, đọc cuốn sách như thể đang ngồi trong cửa sổ ngắm nhìn các nhân vật của mình đi lại, hành động y như những người đang đi lại ngoài kia...

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Cảm nhận về TTDQ

ài cảm nhận của bác Lê Hà về "THÌ THẦM ĐƯỜNG QUÊ" của Vũ Tuấn Anh.
08:45 10 thg 7 2011Công khai6 Lượt xem 37
    
DSC_5965.JPG
(Ảnh coppi từ blog NLC)

       Vì một lý do đặc biệt, tôi may mắn có được 2 cuốn  "Thì thầm Đường quê" của Vũ Tuấn Anh. Lúc cầm  trên tay hai cuốn thơ ( một cuốn được tặng , một cuốn được thưởng) tôi sướng rơn. Hihi... Tôi đem tặng bác Hà (người tôi rất mực yêu quý và kính trọng) một cuốn.
      Chuyện bẵng đi, bỗng một hôm, bác chủ động gặp tôi và nói:" Bác đọc hết tập thơ rồi, cháu ạ! Hay lắm! Tác giả là người có tâm hồn!"
      Tôi thực sự xúc động khi nhìn lại cuốn thơ tôi tặng bác. Những dòng thơ hay được bác trân trọng  gạch chân bằng mực đỏ. Những nhận xét những lời bình ngắn được  viết vào những mẩu giấy gắn kèm vào bài thơ bác thích. Hôm nay, được sự cho phép của bác, tôi muốn đăng một vài nhận xét của bác Lê Hà - Giáo viên nghỉ hưu ở Vĩnh Trụ-Lý Nhân -Hà Nam - về tập thơ "Thì thầm Đường quê" của Người Lẩm Cẩm - Vũ Tuấn Anh.

Bác Hà: Thỉnh thoảng bác cũng được bạn bè tặng thơ, những tập thơ mà tác giả tự bỏ tiền ra in, thường thì bác không tin tưởng mấy, đọc cũng bài được bài không nhưng lần này, bác thật sự thích tập thơ cháu tặng.
HHT: Thế ạ? Bác ơi, có điều gì đặc biệt làm bác thích tập thơ không ạ?
Bác Hà: Này nhé, phải có tâm hồn nhạy cảm tác giả mới nhận ra vẻ đẹp trong những sự vật, hình ảnh dung dị hằng ngày. Với cùng một sự vật nào đó, ví dụ như "mưa xuân" chẳng hạn có người nhìn thấy sự ẩm ướt lép nhép có người lại thấy trời u ám, nhức mỏi nhưng với tác giả Thì thầm Đường quê anh ấy đã viết:
"Giăng giăng, nhè nhẹ, âm thầm
Gọi, lay lộc nụ, nẩy mầm, nở hoa
Mơn man, ấm , mát thịt da
Mầm xuân thức dậy trong ta dâng trào."
Phải có tình yêu cuộc sống, có cách sống lạc quan mới nhìn ra mặt tích cực của những sự vật rất bình thường, hiển nhiên... Hay ở một ví dụ khác, nói về hoa nở hoa tàn người ta thường hay thiên về tiêu cực, chia rời nhưng trong TTĐQ lại viết:
" Dốc mình vắt kiệt đắm say
Tột cùng dâng hiến, chia tay lìa cành
Tinh khôi một thoáng dụm dành
Mong manh níu giữ mà thành ngẩn ngơ..."
Cánh hoa sưa mong manh có nở có tàn là tất yếu nhưng cánh hoa ấy đã kịp "dâng hiến" cho đời những khoảnh khắc thăng hoa, cho người làm thơ kịp "ngẩn ngơ", kịp "níu giữ "bằng những vần thơ đẹp.Chỉ là chiếc "răng khểnh", ừ thì có đẹp, có duyên nhưng trong thơ VTA nó lại thể hiện sự hi sinh, đức khiêm nhường.
Lặng thầm làm đẹp nụ cười
Chịu mang tiếng "chệch" cho người thêm duyên...
Bác đặc biệt thích bài thơ" Ngỡ thu!" cháu ạ. Ở đấy, phút chênh chao được ẩn dụ đến là khéo, có "lả lơi" chút cũng tại mùa thu đấy chứ, "vờn má thắm" là tóc đấy chứ..."ngỡ" là vậy mà không phải vậy, cái nét cười " chao nghiêng" được chia đều cho cả chàng và nàng. Trọn vẹn và hoàn chỉnh thật, chỉ mấy câu lục bát cách điệu thôi mà nói được rất nhiều điều.
HHT: Hihi... Anh chàng ấy rất đào hoa, bác ơi!
Bác Hà: Bác biết, sự nhạy cảm ấy cộng với cách chia sẻ ấm áp chân tình sẽ có rất nhiều người quý mến và chính bản thân tác giả cũng là người biết nâng niu trân trọng những giây phút thăng hoa. Nhưng bác đọc được sự chuẩn mực, biết điểm dừng của tác giả thông qua những vần thơ mộc mạc, chân chất của TTĐQ.
 Đây này điều đó thể hiện trong bài thơ "Xao lòng":
Ai mà chẳng thích hoa hồng
Ngắm thôi, gai đấy biết không...có ngày.
Tác giả nhắc nhở mình và cũng nhắc nhở người đọc nói chung, phút say ngây liêng biêng thì đúng là ngọt ngào thật nhưng sẽ là họa nếu không biết điểm dừng. Âu cũng là người cả, ai mà chẳng có lúc "vu vơ", "bồi hồi" thậm chí cả "say đắm" nữa nhưng biết dừng đúng ngưỡng để cùng nâng niu, để"tình yêu tinh khiết sẽ tìm thấy nhau". Có được người bạn tri kỷ, tâm giao là điều đáng quý lắm, cháu ạ.
HHT: Vâng, cháu nhớ trong bài thơ"Xin chữ" tác giả viết:" Quang Minh cùng với Vị Tha/ Trí hòa quyện Đức ấy là đắc Tâm" Cháu tâm đắc câu này, bác ạ.
Bác Hà: Đúng đấy! Không chỉ viết rất hay về tình yêu, đất nước, con người, về tình cảm gia đình trong Thì thầm đường quê bác còn thích một số bài suy ngẫm về thế thái nhân tình, tự răn mình, bày tỏ quan điểm sống của tác giả ví dụ như:" Kiêu căng - sĩ diện", "Chọn người làm việc", "Hãy biết giật mình" hay những phút lắng lòng này chẳng hạn:
Lắng lòng một chút tôi ơi
Để nhìn cho thấu quãng đời đã qua
Đâu vĩnh cửu, đâu phù hoa
Đâu đích thực, đâu chỉ là chiêm bao.
Hay trong bài:" Chanh ở phố":
Cây chanh trồng ở ban công
Tốt tươi nhưng chẳng trổ bông hoa nào
Mùi thơm cũng bị hư hao
Thì ra đâu phải lên cao mà mừng.
Trong nhóm những bài thơ kiểu này, có thể câu chữ còn mộc mạc, đôi khi còn bị ép vần nhưng ý nghĩa, sự trải nghiệm của tác giả thể hiện ở đấy cũng là một thứ giá trị, cháu ạ.
HHT: Có người nói, trong thơ VTA có nhiều hình ảnh không mới, từ ngữ đôi chỗ còn khuôn sáo, gò ép, bác nghĩ sao về điều này?
Bác Hà: Ừ, bác cũng đang định nói với cháu về điều đó, đọc tập thơ bác biết đây là nhà thơ không chuyên nên quả là có đôi chút tác giả vụng về câu chữ, có nhiều bài khó đọc nhưng như lời tựa tác giả đã giãi bày:"Một đời cần mẫn nghiệp nhà binh/Trăm năm mắc nợ những ân tình/Bài ca đất nước hoài khắc khoải/Thơ tặng cho nhau phút yên bình." và theo bác, nếu người làm thơ mà quá cầu kỳ phô diễn về kỹ thuật thì sẽ bị mờ đi cảm xúc, giống như người ta xem một bức tranh màu sắc thật rực rỡ nhưng chủ đề tư tưởng lại chẳng có gì...
HHT: Vâng ạ, cháu cảm ơn bác, xin phép bác cháu sẽ chuyển cuộc trò chuyện của bác cháu mình cho tác giả tập thơ và chia sẻ với mọi người được không ạ?
Bác Hà: Đồng ý. Cho bác gửi tới tác giả lời cảm ơn và nói với anh ấy rằng : Bác rất thích tập thơ của anh ấy!
HHT:Hihi... Nếu có điều kiện, bác sẽ giao lưu trực tiếp với anh bộ đội ấy thông qua email: tuananhx26@gmail.com. bác nhé!

                                                                                                         (Hoàng Hôn Tím ghi...)

Chuyện kể về một gia đình liệt sĩ


Chiến tranh đã lùi xa, những câu chuyện về chiến tranh đối với lớp người chúng tôi chỉ được biết đến qua phim ảnh, qua sách vở.Cầm trên tay cuốn sách: "Chuyện kể về một gia đình liệt sĩ" của tác giả Hoàng Liêm ấn tượng đầu tiên đến với tôi là những đôi mắt. Những đôi mắt kiên trung của các anh các chị- những con người mãi mãi tuổi hai mươi. Những đôi mắt ngời lên ánh thép mà vẫn bao dung và độ lượng vô cùng. Nhìn vào những đôi mắt ấy, tôi, bạn hay bất kỳ ai cũng sẽ thấy hổ thẹn khi lỡ làm điều gì sai quấy. Nhìn vào những đôi mắt ấy ta hiểu thêm về cuộc chiến tranh khốc liệt, ta thêm yêu gia đình ta, yêu Tổ Quốc ta và trân trọng những gì mà chúng ta đang có.
      Lật từng trang từng trang, người đọc cảm thấy từng con chữ được tác giả viết nên với niềm trân quý, với một sự cảm động và tự hào. Là một người đã kinh qua chiến tranh trực tiếp chứng kiến sự hi sinh anh dũng của đồng đội tác giả đã phác hoạ được phần nào những năm tháng hào hùng mà gian khó, đau thương mà anh dũng của các gia đình và của cả dân tộc Việt Nam.
      Trong từng trang viết, người đọc như được trực tiếp nghe tác giả kể chuyện và chính tác giả cũng là một nhân vật có thực trong câu chuyện đó, chân thực và xúc động vô cùng.Từng mạch hồi ức đan xen khiến người đọc hình dung ra sự khốc liệt của chiến tranh. Ở đó, người đọc bắt gặp những chàng sinh viên sẵn sàng từ giã giảng đường mang theo ước mơ và hoài bão của người trai thời chiến, quyết chí lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ Quốc bất chấp hiểm nguy, bất chấp cả hoàn cảnh gia đình đã có tới ba liệt sĩ. Ở đó có những khoảnh khắc một mất một còn và hơn hết ở đó có những tình bạn, tình đồng chí thật đáng trân trọng và cảm phục. Còn gì quý hơn mạng sống của mình thế mà khi đối diện với cái chết các anh đã sẵn sàng hi sinh bản thân mình để yểm trợ cho đồng đội, cho thương binh. Chắc hẳn khi thét lên:" Chạy đi... Thương binh... Bị phục rồi..." anh Khải cũng chả nghĩ nhiều đến thế, chỉ mong sao cho đồng đội được an toàn. Đọc đến đây, quả thực tôi đã không cầm được nước mắt. Ở đó có những khoảnh khắc chân tình khi tác giả kể lại đêm ngủ rừng đầu tiên, về những đôi chân học trò đạp bằng gian khó theo tiếng gọi của miền Nam, về những đêm ngủ rừng cùng ôn kỷ niệm về Hà Nội, về những điều giản dị trinh nguyên.
     Người đọc còn thực sự xúc động trước sự hi sinh âm thầm và cao đẹp của những người phụ nữ trong cuốn sách này.Ai có thể quên được hình ảnh mẹ chạy theo đoàn tàu tiễn con ra trận mà không hề biết tới gạch đá dưới chân mình.Lòng mẹ nghĩ gì...? Lần gặp con này  là lần gặp cuối... có thể lắm chứ?.Hình ảnh mẹ già chới với trong chiều mưa ấy không những ám ảnh các anh mà còn lưu lại trong lòng người đọc như những thước phim vô giá. "Nhát dao cùn day dứt cứa người đang sống/Có nỗi đau nào hơn thế này không?" mỗi lần đọc lại những dòng thơ này trong lòng tôi lại hiện ra cảnh mẹ vật vã thở than kìm nén để rồi oà vỡ trong tiếng khóc cháy lòng lúc giao thừa:"Khới ơi!... Kiêm ơi! Vư...ợng ơi! Tường ơi... ời! Các con tôi...ôi đ...a..ng ở đâ..u? Ai đư..ưa các con tôi đi...? Ai đưa chú..ung về cho tôi....? Trời ơi... ời!" Những câu hỏi không có lời giải đáp, đau đớn đến xé nát tâm can. Ngày chiến thắng khải hoàn rực rỡ cờ hoa riêng mẹ vẫn âm thầm." Anh có biết thằng Tường nhà tôi ở đâu không?" Bao nhiêu lần hỏi bấy nhiêu lần thất vọng khiến mẹ lả đi, mẹ ngã quỵ. Mẹ có biết khi đang viết những dòng này con khóc, mẹ ơi!.
     Nỗi buồn nào hơn nỗi buồn của người vợ mới cưới phải khoả lấp trong lời ca tiếng hát mong cho chồng đi "chân cứng đá mềm" cuối cùng cũng bật lên sau cái lắc đầu kìm nén:" Còn Mỹ - Diệm ở miền Nam. Em sợ lắm! Em sợ lắm! Nỗi sợ âý bật thành tiếng khóc lúc chia tay. Anh chia tay chị để đi mãi không về. Hình ảnh chị đứng lặng một mình cùng chiếc khăn dù vẫn bay bay trong gió không chỉ khắc ghi trong tim người chiến sĩ mà còn lưu dấu mãi trong lòng những người đang sống.Người vợ trẻ, người dâu thảo hiền ấy cũng anh dũng hi sinh để bảo vệ quê hương. Lòng người mẹ chồng lại khắc thêm một nhát dao cùn day dứt nữa... Rồi chị Lệ, chị Phương...tình yêu của các chị đã âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho các anh. Anh đi rồi nhưng hình bóng anh cùng với mối tình mộc mạc thanh khiết ấy chắc chắn vẫn in đậm trong tim chị suốt cả cuộc đời.
     Người đã đi rồi, yên một nhẽ nhưng vết thương chiến tranh vẫn còn đắng lòng những người đang sóng, những đồng đội của các anh, người thân của các anh. Qua lời kể mộc mạc chân tình người đọc còn thực sự xúc đọng trước những tình cảm của những người đồng chí đồng đội của các anh. Mái đầu xanh xưa kia, giờ đây đã điểm hoa râm nhưng chưa làm tròn lời ước hẹn vẫn bật lên lời nức nở" Bùi Khắc Cường- Giờ nầy anh về đâu?" Người còn sống thay "các anh" chăm lo báo hiếu cho má, cho chị, cho em..." Các anh" ơi, hãy yên lòng, anh nhé!Tình đồng đội nặng mang khiến giờ đây mỗi đêm trăng vắng bạn, chén rượu tiêu sầu đắng đót, uống mà ngỡ uống cả ruột gan mình.
     Khi những trang sách cuối cùng khép lại, tôi đã tự nhủ lòng mình:" Mình phải viết, phải ghi lại những xúc cảm đang trào dâng trong lòng" bởi tôi biết những xúc cảm đó không dễ gì có được trong cuộc sống xô bồ chộn rộn thường ngày. Lớp trẻ chúng tôi hôm nay luôn luôn ghi lòng tạc dạ công ơn và sự hi sinh to lớn của các anh, các chị - những anh hùng trong trái tim tôi.

Ru ta ngậm ngùi

Ru ta ngậm ngùi ...
13:48 1 thg 11 2008Công khai3 Lượt xem 1
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí...
...Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu..”
- Trịnh Công Sơn -

Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình.
Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên.
Giấc mơ ta, đã phôi pha, người ạ...
Phôi pha. Tôi gọi đó là phôi pha, người ạ. Một ngày tóc bạc da mồi vẫn mải miết kiếm tìm mình giữa cánh đồng cuộc đời hoang hoải. Tuổi đời trôi, năm tháng trôi, hồn nhiên pha phôi, tình yêu cũng trở nên nhòa nhạt trong gió mưa bão tố.

Người yêu ơi, người yêu tóc xanh môi ngát hương hoa quỳnh, có trái tim nào đủ chứa cuộc đời này? Ta ở đâu, em ở đâu, sao cả đời tìm kiếm nhau chẳng thấy? Ta ở đây, em ở đây, mà sao bình yên vẫn chỉ là giấc mơ không nắm được bao giờ?
Gọi tên tôi, người hỡi. Gọi tên tôi dù tôi chẳng còn lại tôi thưở trước. Tóc xanh nhạt màu, niềm tin ngây thơ tắt lịm. Gọi tên tôi dù mối tình ấy đã xa như chưa từng tồn tại. Gọi tên tôi, trong đêm này, trong cánh đồng mưa nhòa nhạt. Rồi người sẽ bỏ ta đi, nhưng ít ra ta vẫn còn nhận ra được chính mình.
Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng.
Thôi chờ những rạng đông.
Lãng quên, đơn giản thế thôi, người nhỉ? Một ngày thức dậy thấy mình phong rêu xanh ngàn, thấy mình như đá sỏi bên đường, nghe tiếng chân lại qua, tiếng lá vụn kêu rộn rạo.

Bình minh về, lại một mình đối mặt ngày dài
Một ngày thức dậy, bình minh vừa qua, rạng đông đang tràn mà vẫn mơ về buổi sáng ngày mai tới. Một ngày thức dậy, đối mặt với ngày dài, thấy mình trong suốt như xác ve mùa đông. Bài hát cũ không bao giờ nghe được nữa. Gió đưa mây ngàn giăng kín cõi ký ức xa xôi.
Người bỏ cuộc tình mà đi, tim xưa vứt thành đá sỏi. Người để cuộc đời ở lại, lặng câm ta nghe mình chết mòn. Bàn tay trống vắng, không nắm cầm, không níu giữ, không giữ được người, không giữ được tình. Nước trôi xa, để lại bến bờ trơ cạn. Thời gian đi chậm, vệt rêu loang loang kín dấu chân mờ.
Đợi gì, chờ gì? Trần gian im lặng thế. Đợi ai, chờ ai? Giữa một cõi mênh mông. Người xưa đã xa, người nay chưa tới. Đứng trong nắng mơ về ban mai, ngập trong mưa mơ về mây xám.
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình.
Giữa tường trắng lặng câm. 

Nói đợi, nói chờ giống như lời dối trá. Vẫn đợi, vẫn chờ giống như mình vẫn còn tin. Trong mưa và cánh đồng, dấu chân người vừa qua đã mất. Yêu thương, thương yêu như sóng cỏ dập dờn tạo nên bởi gió chẳng nắm được bao giờ.
Xoay xoay xoay, trái đất quay tròn. Xoay xoay xoay, kim đồng hồ đếm thời gian đều đặn. Xoay xoay xoay, vòng luân hồi của tự nhiên bất tận. Xoay xoay xoay, ta chậm chân bắt hụt bóng mình. Chỉ có mối tình cắt qua thành đường thẳng. Ta quay nhìn, chỉ còn thấy chiếc bóng sau chừng ấy tháng năm.
Xoay xoay xoay, trong đơn côi. Bốn phía là muôn vàn chiếc bóng.
Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ ai

Trên dốc cầu nhìn xuống, đường phố trong đêm chia đôi hai luồng ánh sáng đỏ vàng. Người xuống, người lên, người đến, người đi, người về, người khuất. Ta lại thấy mình trong suốt như miếng kính đèn, say mê trong ánh sáng. Ta trôi.
Chỉ còn lại rêu phong hoang vắng...
Thành phố với những con đường chi chít cắt qua nhau. Bầu trời cắt thành muôn vàn mảnh vỡ. Thành phố với triệu triệu con người lướt qua nhau, dệt thành cuộc sống với muôn triệu nỗi buồn. Thành phố với những công trình đá và thép lạnh mặc năm tháng trôi dần, dửng dưng im lặng.

Ta cất một góc ký ức mình vào mảnh vỡ gạch đường, rồi không thể nào tìm lại được. Một ngày gió tạt qua, ném tất cả vào lòng đường, theo gió bay tản mát. Vụn vỡ rải như khói bụi kín trời. Cay mắt, đắng môi.
Thành phố với hàng triệu triệu con người, đưa tay vào là chạm. Bước chân vẫn hối hả lại qua, mở cửa phòng là thấy. Như cỏ giữa đồng, dửng dưng reo hát bên nhau.
Chờ và đợi, ta dối người. Không đợi, không chờ, ta dối mình, chắc vậy. Bốn phía con người, muôn vạn hình chiếc bóng. Đèn đường giăng mắc, ngân hà ánh sáng của vũ trụ bao la. Chớp mắt, một ngày đã hết. Chớp mắt, một người đã xa. Chớp mắt, đêm tàn.
Như chiếc lá lảo đảo xoay trong gió, không thể nào ngừng rơi, người không đứng lại. Ta trôi qua muôn vạn bến bờ, không phải vì lãng quên mà vì ta chẳng thể nào ở lại. Để rồi, người và ta, muôn vạn ngày trong cuộc đời vẫn hỏi: Nếu người ấy trở về, có trách ta không? Để rồi, người và ta, mang nỗi hối tiếc mơ ảo này đi suốt cuộc đời.
Có thể, rời xa chẳng phải vì đã hết yêu thương. Có thể, chối từ chẳng phải vì không tình cảm. Người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, giấc mơ suốt một đời ta tìm kiếm, đừng ở lại.
Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đờị
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây...
Ngẫm sao, đời là mộng, vậy thì tình yêu chẳng qua là một giấc mộng nằm trong một giấc mộng. Trong giấc ngủ, ai cũng đơn côi cả thôi, người ạ. Chẳng ai chia sẻ được những giấc mơ. Vậy thì, người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, đừng ở lại.
Hãy để ta mơ giấc mộng dài giữa trần gian, ủi an mình bằng tiếng sóng đời bất tận. Bài ca này, hương cũ xưa, đốt lên và tan biến, ngân dài những giai điệu chưa từng cất tiếng. Vang, vang.
Người đã ra đi, như giấc mộng không tròn..
Cuộc đời là mộng, vậy thì ta đã mơ ngay từ lúc bước vào đời. Giấc ngủ dài sau tiếng khóc. Ta đã mơ về cuộc tình này vào một ngày cũ xưa, dưới bóng của một vòm cây xanh ngắt. Giấc mơ về hạnh phúc, niềm tin, về em, vẻ đẹp cho ta cả đời gửi gắm tuổi thơ mình. Chỉ có những giấc mơ trẻ thơ mới đẹp được đến vậy. Rồi người đi. Rồi tình mất. Rồi lụi tàn. Chỉ là một cơn tỉnh mộng.
Người bỏ đời đi như ngủ quên, người bỏ tình đi như đãng trí. Chỉ là ở một cõi nào đó, mộng tàn.
Mộng đến và đi, vốn là, không cách nào giữ được, cũng không cách nào nắm được.
Thành phố với những con đường cắt qua nhau. Mảnh vỡ của các khoảng trời. Âm vang đan xen hỗn loạn. Tiếng chim hót sớm mai và tiếng lá xạc xào trong gió chiều thổi tới. Mưa rầm rập, nắng chói chang. Giăng giăng tơ lưới. Bốn phía, chiếc bóng xoay tròn.
Người yêu tóc xanh, ta của một ngày thơ dại, giấc mơ dài trong bóng lá trượt vào nắng hoàng hôn. Lãng quên này, phai phôi kia, đơn côi và hối tiếc, như nắng lấp lánh sau tán lá, lịm dần.
Là thật hay là mơ, hay chỉ là một khúc tự ru giữa một cõi ngậm ngùi?

Hu ta ngậm ngùi

Ru ta ngậm ngùi ...
13:48 1 thg 11 2008Công khai3 Lượt xem 1
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí...
...Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu..”
- Trịnh Công Sơn -

Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình.
Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên.
Giấc mơ ta, đã phôi pha, người ạ...
Phôi pha. Tôi gọi đó là phôi pha, người ạ. Một ngày tóc bạc da mồi vẫn mải miết kiếm tìm mình giữa cánh đồng cuộc đời hoang hoải. Tuổi đời trôi, năm tháng trôi, hồn nhiên pha phôi, tình yêu cũng trở nên nhòa nhạt trong gió mưa bão tố.

Người yêu ơi, người yêu tóc xanh môi ngát hương hoa quỳnh, có trái tim nào đủ chứa cuộc đời này? Ta ở đâu, em ở đâu, sao cả đời tìm kiếm nhau chẳng thấy? Ta ở đây, em ở đây, mà sao bình yên vẫn chỉ là giấc mơ không nắm được bao giờ?
Gọi tên tôi, người hỡi. Gọi tên tôi dù tôi chẳng còn lại tôi thưở trước. Tóc xanh nhạt màu, niềm tin ngây thơ tắt lịm. Gọi tên tôi dù mối tình ấy đã xa như chưa từng tồn tại. Gọi tên tôi, trong đêm này, trong cánh đồng mưa nhòa nhạt. Rồi người sẽ bỏ ta đi, nhưng ít ra ta vẫn còn nhận ra được chính mình.
Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng.
Thôi chờ những rạng đông.
Lãng quên, đơn giản thế thôi, người nhỉ? Một ngày thức dậy thấy mình phong rêu xanh ngàn, thấy mình như đá sỏi bên đường, nghe tiếng chân lại qua, tiếng lá vụn kêu rộn rạo.

Bình minh về, lại một mình đối mặt ngày dài
Một ngày thức dậy, bình minh vừa qua, rạng đông đang tràn mà vẫn mơ về buổi sáng ngày mai tới. Một ngày thức dậy, đối mặt với ngày dài, thấy mình trong suốt như xác ve mùa đông. Bài hát cũ không bao giờ nghe được nữa. Gió đưa mây ngàn giăng kín cõi ký ức xa xôi.
Người bỏ cuộc tình mà đi, tim xưa vứt thành đá sỏi. Người để cuộc đời ở lại, lặng câm ta nghe mình chết mòn. Bàn tay trống vắng, không nắm cầm, không níu giữ, không giữ được người, không giữ được tình. Nước trôi xa, để lại bến bờ trơ cạn. Thời gian đi chậm, vệt rêu loang loang kín dấu chân mờ.
Đợi gì, chờ gì? Trần gian im lặng thế. Đợi ai, chờ ai? Giữa một cõi mênh mông. Người xưa đã xa, người nay chưa tới. Đứng trong nắng mơ về ban mai, ngập trong mưa mơ về mây xám.
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình.
Giữa tường trắng lặng câm. 

Nói đợi, nói chờ giống như lời dối trá. Vẫn đợi, vẫn chờ giống như mình vẫn còn tin. Trong mưa và cánh đồng, dấu chân người vừa qua đã mất. Yêu thương, thương yêu như sóng cỏ dập dờn tạo nên bởi gió chẳng nắm được bao giờ.
Xoay xoay xoay, trái đất quay tròn. Xoay xoay xoay, kim đồng hồ đếm thời gian đều đặn. Xoay xoay xoay, vòng luân hồi của tự nhiên bất tận. Xoay xoay xoay, ta chậm chân bắt hụt bóng mình. Chỉ có mối tình cắt qua thành đường thẳng. Ta quay nhìn, chỉ còn thấy chiếc bóng sau chừng ấy tháng năm.
Xoay xoay xoay, trong đơn côi. Bốn phía là muôn vàn chiếc bóng.
Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ ai

Trên dốc cầu nhìn xuống, đường phố trong đêm chia đôi hai luồng ánh sáng đỏ vàng. Người xuống, người lên, người đến, người đi, người về, người khuất. Ta lại thấy mình trong suốt như miếng kính đèn, say mê trong ánh sáng. Ta trôi.
Chỉ còn lại rêu phong hoang vắng...
Thành phố với những con đường chi chít cắt qua nhau. Bầu trời cắt thành muôn vàn mảnh vỡ. Thành phố với triệu triệu con người lướt qua nhau, dệt thành cuộc sống với muôn triệu nỗi buồn. Thành phố với những công trình đá và thép lạnh mặc năm tháng trôi dần, dửng dưng im lặng.

Ta cất một góc ký ức mình vào mảnh vỡ gạch đường, rồi không thể nào tìm lại được. Một ngày gió tạt qua, ném tất cả vào lòng đường, theo gió bay tản mát. Vụn vỡ rải như khói bụi kín trời. Cay mắt, đắng môi.
Thành phố với hàng triệu triệu con người, đưa tay vào là chạm. Bước chân vẫn hối hả lại qua, mở cửa phòng là thấy. Như cỏ giữa đồng, dửng dưng reo hát bên nhau.
Chờ và đợi, ta dối người. Không đợi, không chờ, ta dối mình, chắc vậy. Bốn phía con người, muôn vạn hình chiếc bóng. Đèn đường giăng mắc, ngân hà ánh sáng của vũ trụ bao la. Chớp mắt, một ngày đã hết. Chớp mắt, một người đã xa. Chớp mắt, đêm tàn.
Như chiếc lá lảo đảo xoay trong gió, không thể nào ngừng rơi, người không đứng lại. Ta trôi qua muôn vạn bến bờ, không phải vì lãng quên mà vì ta chẳng thể nào ở lại. Để rồi, người và ta, muôn vạn ngày trong cuộc đời vẫn hỏi: Nếu người ấy trở về, có trách ta không? Để rồi, người và ta, mang nỗi hối tiếc mơ ảo này đi suốt cuộc đời.
Có thể, rời xa chẳng phải vì đã hết yêu thương. Có thể, chối từ chẳng phải vì không tình cảm. Người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, giấc mơ suốt một đời ta tìm kiếm, đừng ở lại.
Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đờị
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây...
Ngẫm sao, đời là mộng, vậy thì tình yêu chẳng qua là một giấc mộng nằm trong một giấc mộng. Trong giấc ngủ, ai cũng đơn côi cả thôi, người ạ. Chẳng ai chia sẻ được những giấc mơ. Vậy thì, người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, đừng ở lại.
Hãy để ta mơ giấc mộng dài giữa trần gian, ủi an mình bằng tiếng sóng đời bất tận. Bài ca này, hương cũ xưa, đốt lên và tan biến, ngân dài những giai điệu chưa từng cất tiếng. Vang, vang.
Người đã ra đi, như giấc mộng không tròn..
Cuộc đời là mộng, vậy thì ta đã mơ ngay từ lúc bước vào đời. Giấc ngủ dài sau tiếng khóc. Ta đã mơ về cuộc tình này vào một ngày cũ xưa, dưới bóng của một vòm cây xanh ngắt. Giấc mơ về hạnh phúc, niềm tin, về em, vẻ đẹp cho ta cả đời gửi gắm tuổi thơ mình. Chỉ có những giấc mơ trẻ thơ mới đẹp được đến vậy. Rồi người đi. Rồi tình mất. Rồi lụi tàn. Chỉ là một cơn tỉnh mộng.
Người bỏ đời đi như ngủ quên, người bỏ tình đi như đãng trí. Chỉ là ở một cõi nào đó, mộng tàn.
Mộng đến và đi, vốn là, không cách nào giữ được, cũng không cách nào nắm được.
Thành phố với những con đường cắt qua nhau. Mảnh vỡ của các khoảng trời. Âm vang đan xen hỗn loạn. Tiếng chim hót sớm mai và tiếng lá xạc xào trong gió chiều thổi tới. Mưa rầm rập, nắng chói chang. Giăng giăng tơ lưới. Bốn phía, chiếc bóng xoay tròn.
Người yêu tóc xanh, ta của một ngày thơ dại, giấc mơ dài trong bóng lá trượt vào nắng hoàng hôn. Lãng quên này, phai phôi kia, đơn côi và hối tiếc, như nắng lấp lánh sau tán lá, lịm dần.
Là thật hay là mơ, hay chỉ là một khúc tự ru giữa một cõi ngậm ngùi?

Nghề chở đò...

Nghề chở đò...
14:15 19 thg 11 2008Công khai3 Lượt xem 28
    
          Có những lúc mình thật buồn chỉ vì mình là giáo viên tiểu học.Có những lúc mình chợt chạnh lòng vì những lời bình luận không thiện chí về công việc của mình. Có những lúc mình ước ao phải chi mình có một công việc gì đó để làm thêm... Có những lúc mình xót xa khi ai đó nói rằng sẽ không cho con cái thi vào tiểu học. Có những lúc mình thực sự bị căng thẳng khi nhìn thấy vẻ mặt nặng như chì của sếp.Có những lúc mình mệt mỏi vô cùng vì lũ học trò tinh nghịch. Ôi nghề giáo- nhất là giáo viên tiểu học- sao mà đáng buồn làm vậy. Mình nghĩ:" Phải chi ngày xưa mình đã lựa chọn sai lầm...?".
Nhưng mình thật sự hạnh phúc khi nhìn vào mắt của bọn trẻ những đôi mắt trong veo, ngây thơ khi nghe mình kể chuyện và còn hỏi" chuyện có thật không,cô?".Mình vừa tức vừa buồn cười khi học trò nói" cô ơi con mất kính.." cả lớp xúm vào tìm giúp để rồi 15 phút sau thấy kính đeo ngay trên mắt của trò đó.Lòng mình chợt reo vui khi bước chân vào trường Nam cao tiếng học trò chào hỏi ríu ran.Có trò còn nói "cô có nhận ra con không cô?" Rồi những buổi chia tay cả cô và trò đều không cầm được nước mắt... rồi những tin nhắn của học trò mà giờ đây mình vẫn còn lưu trong điện thoại.
"Chào cô giáo kính mến/ Cô sẽ xa chúng em/Làm theo điều cô dạy/Cô vẫn luôn ở bên/ Cô ơi có phải làm theo những diều cô đã dạy thì cô vẫn luôn ở bên chúng con không? Con nhớ cô lắm. Học trò: Nguyễn Thị Thu Trang."
Và hôm nay, trước cổng trường học trò chào cô cô chẳng thể nhận ra ngay vì học trò chong lớn quá vào đại học năm thứ mấy rồi còn gì?.
Học trò  : cô ơi! cô vẫn như ngày xưa chẳng thay đổi chút nào cả...
 Cô  : Con chóng lớn quá!....
Mà lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Tất cả, tất cả như một cuốn phim quay chậm hiện ra trước mắt mình, đông viên mình, an ủi mình, cho mình đủ dũng khí để mình bước tiếp trên con đường mình đã chọn.Các trò ơi, cô cảm ơn các con nhiều lắm!

Ngày xưa- ngày nay...

Ngày xưa - ngày nay...
13:14 15 thg 12 2008Công khai3 Lượt xem 26
Đó là một buổi tối mùa đông, cả nhà đang quây quần bên mâm cơm. Hôm nay vui quá!Có ông nội Tuấn ra chơi.
- Dạo này cháu học hành  thế nào?
- Dạ, cháu học vẫn bình thường thôi , ông ạ.
- Ngày xưa,thời ông đi học mọi thứ còn rất khó khăn thiếu thốn.Cơm không đủ no, mỗi tờ giấy nháp cũng phải nháp hai lần: Lần thứ nhất nháp bằng bút chì, lần thứ hai mới nháp bằng bút mực cho khỏi phí.Ngày nay, các cháu được ăn ngon,mặc đẹp,được học hành, được xã hội quan tâm,đãi ngộ,... sung sướng quá!
-  Ngày nay chúng cháu được sống trong điều kiện đỡ vất vả hơn nhưng cũng phải chịu nhiều áp lực lắm, ông ạ.
-Áp lực gì vậy cháu, nói ông nghe nào?
- Áp lực học hành, áp lực thi cử, áp lực về thời gian và còn áp lực về sự kỳ vọng của người lớn nữa chứ...
- Vậy sao?
- Vâng ạ . Ông thấy đấy, cứ như cháu : đi học triền miên từ thứ hai đến chủ nhật. Có ngày học ba ca, có ngày học hai ca, học trên lớp học đội tuyển,học thêm, học nghề... Tối về phải làm bài tập đến 11 giờ, sáng dậy ôn bài từ 5 giờ rồi đi học tiếp. Muốn có chút thời gian đi thăm ông bà cũng khó.
- Ừ, thế thì vất vả thật. Vậy áp lực thi cử là thế nào?
- Nói riêng cháu: mỗi năm có 4 lần thi định kỳ- cái đó thì khỏi lo nhưng còn thi chọn đội tuyển, thi giải toán trên máy tính casio, thi học sinh giỏi toán, thi tin học,thi nghề... kỳ thi nào cũng quan trọng cả. Năm nay cháu chuyển cấp,muốn vào học trường mà mình mơ ước cháu cũng phải cố nhiều lắm ,ông ạ.Còn bạn cháu chúng nó còn ghê gớm hơn: thi nét đẹp tuổi hoa, thi văn nghệ , thi thể dục thể thao...nữa cơ.
- Sao mà nhiều cuộc thi thế?
- Thật đấy ông ạ. Lại còn kỳ vọng của bố mẹ ,thầy cô, bạn bè nữa chứ...Tháng này con xếp thứ mấy? Có những bạn nào hơn con, những bạn nào bằng con? Hôm trước cô giáo cháu còn bảo: Cô hi vọng em sẽ thi casio khu vực,rồi thi toàn quốc nữa... Mệt mỏi lắm, ông ơi!
-Nhưng cháu sẽ không khuất phục đâu ông ạ. Cháu kiên cường giống ông mà. Hihi...
- Ngày xưa mọi người chỉ mong  có cơm ăn, có áo mặc, được học hành..Còn ngày nay, bọn trẻ học hành thật vất vả...Ông thở dài.
- Vâng ạ! Ngày xưa, thời của ông thật oai hùng, làm cách mạng là đấu tranh chống lại giai cấp phong kiến, đế quốc điều đó ai cũng có thể nhìn thấy..Ngày nay, chúng cháu phải đấu tranh với chính bản thân mình... Đấu tranh với sự cám dỗ của trò chơi điện tử, chát chít..., đấu tranh với sự lười biếng,sự ích kỷ, đấu tranh với chính mình để chinh phục đỉnh cao tri thức, đấu tranh để trở thành con người có ích cho xã hội.
- Thôi mà con, để ông ăn cơm ,ông còn nghỉ!
Mẹ nói mà ánh mắt mẹ lấp lánh niềm vui.Trong lòng mẹ thầm nhủ: " Ôi, chàng trai của mẹ, con lớn thật rồi!"
P/s: Mẹ ghi lại cuộc nói chuyện giữa hai ông cháu. Ông nội: 70 tuổi. Cháu trai : 14 tuổi học sinh lớp 9.

Ma Tuý, nỗi lo của mọi nhà...

Ma tuý - nỗi lo của mọi nhà.
14:30 23 thg 2 2009Công khai3 Lượt xem 34
Thế giới ngày càng phát triển thì những tệ nạn xã hội xuất hiện ngày càng nhiều. Trong những tệ nạn đó thì nguy hiểm nhất vẫn là ma tuý. Ma tuý đã trở thành cơn ác mộng của nhân loại hơn 50 năm nay.
Trước hết chúng ta cần phải hiểu ma tuý là gì? "Ma" tức là loài ma quỉ hay cũng có nghĩa là ma lực mãnh liệt. " Tuý" là rượu và cũng có nghĩa là say,  nghiện. Như vậy, ma tuý là tức là một thứ tệ hại của ma quỷ và có ma lực mãnh liệt. Thực ra nó chỉ là một thứ bột trắng có chứa chất gây nghiện( hêrôin) , dạng viên ( bạch phiến, hồng phiến, thuốc lắc..) hay dạng dung dịch để người ta hút ,chích....Khả năng gây nghiện của nó đã được chứng minh: chỉ cần thử một lần là sẽ bị nghiện bởi trong đó có chứa chất gây nghiện tổng hợp và chất độc. Chính vì vậy, khi ma tuý vừa xuất hiện nạn dịch nghiện ma tuý đã lan rộng ra toàn thế giới.
Biểu hiện của người nghiện ma tuý ai cũng thấy rõ. Hồi mới hút, trông họ rất sảng khoái và khoẻ mạnh, người béo tốt nước da đẹp giọng nói hay luôn  luôn vui vẻ. Tuy nhiên, chỉ sau một thời gian ngắn, do không đủ thuốc dùng thường xuyên họ đã đôỉ khác rất nhiều: mắt trắng dã,môi thâm sì, người gầy giơ xương, luôn trong trạng thái lơ mơ buồn ngủ, người nhếch nhác bẩn thỉu do lười tắm.Bạn đã từng thấy con nghiện khi chích hút chưa? thật là quá kinh khủng: một người hoặc một nhóm người như điên như dại vồ lấy thuốc, kẻ thì chích thẳng vào cánh tay, kẻ thì quẹt lửa lên để hít.... Lúc đó trông họ ngơ ngẩn, mơ màng, nét mặt đê mê trong cơn sảng khoái cực độ. Nhưng chỉ một lúc sau, đâu lại hoàn đó, họ lại trở thành những bóng ma vật vờ như xưa.
Nguyên nhân của tệ nạn ma tuý là do đâu? Thứ nhất là do sự giáo dục, quản lý không chặt chẽ của gia đình. Bố mẹ chỉ cắm cúi lo làm việc kiếm tiền, bỏ bê không quan tâm hoặc quá chiều chuộng con cái thì con cái họ rất dễ sa vào những tệ nạn xã hội. Vì thế họ phải gánh chịu một phần trách nhiệm. Thứ hai là do ý thức của người bị nghiện. Nếu họ cứ sống lành mạnh, vững vàng trước những lời mời mọc rủ rê, trước sự cám dỗ của ma tuý thì sẽ chẳng bao giờ ra nông nỗi này. Và một nguyên nhân nữa, nguyên nhân khách quan đó là môi trường sống. Bạn thử nghĩ xem, sống cạnh một tiệm buôn ma tuý hay sống giữa những người nghiện thì khả năng bị nghiện sẽ rất cao. Còn một lý do nữa,đó là người bị nghiện do bị kẻ khác hãm hại để lợi dụng...
Tác hại của ma tuý vô cùng khủng khiếp. Người bị nghiện bị tổn thương cả thể xác và tinh thần. Cơ thể của họ bị tàn phá huỷ hoại sau những cơn đói thuốc. Người lên cơn nghiện mà không có thuốc sẽ vùng vẫy ,quẫy đạp, trở nên điên loạn, phá huỷ mọi thứ trước mặt.Họ sẽ làm bất cứ việc gì miễn là có thuốc,kể cả việc cướp bóc,giết người... Cuối cùng họ sẽ bị cơn nghiện giày vò, quật ngã hoặc bị sốc thuốc do chích hút quá liều hay kiệt sức mà chết...  Về tinh thần, người nghiện không làm chủ được bản thân, luôn bị sợ hãi bấn loạn, đôi khi lại liều mạng, không thiết sống. Họ đã bị ma tuý khống chế và chi phối khiến họ không còn hạnh phúc và hi vọng, chỉ biết sống với những " thiên đường ảo tưởng". thật là tai hại. Ma tuý là con đường dẫn nhiều tệ nạn xã hội khác như: mại dâm, trộm cướp,AIDS... Nhất là đại dịch AIDS đến bây giờ vẫn chưa có thuốc chữa.
Ma tuý không chỉ gây hại với người bị nghiện mà còn ảnh hưởng  rất lớn đối với những người sống bên cạnh người nghiện như : ông bà, cha mẹ, vợ con ...của họ nữa. Có con bị nghiện thử hỏi có bậc cha mẹ nào không đau lòng cho được. Có chồng hoặc vợ bị nghiện hỏi gia đình đó có thể không tan vỡ được không? Cuộc đời những người đó,những gia đình đó sẽ trở thành những bi kịch không thể cứu vãn. Đáng buồn thay! Còn những gia đình sống xung quanh đó nữa chứ. Họ nơm nớp lo bị bọn nghiện trấn lột, sợ con cái mình bị rủ rê hoặc giẫm phải kim tiêm... Muôn vàn cái lo không phải là không có căn cứ.
Về mặt xã hội, tác hại của ma tuý cũng không nhỏ. Ma tuý làm suy thoái đạo đức của con người, nói rộng ra là suy thoái nòi giống của một dân tộc Một đất nước toàn là con nghiện thôi thì làm sao có thể tiến bộ và phát triển được. Đáng buồn biết bao khi ở ngay nước ta thôi chỉ vì tranh chấp cây thuốc phiện mà chém giết tàn sát nhau không kể anh em thân thích. Ma tuý là bạn đồng hành của mại dâm và AIDS mấy thứ này đã quá đủ để xoá sổ một dân tộc nếu dân tộc đó không biết tự bảo vệ.
Vậy đấy, ma tuý có hại như vậy tại sao người ta cứ lao vào? Chỉ vì một vài phút thăng hoa sung sướng mà đổi lấy bi kịch của toàn nhân loại hỏi có đúng và có đáng không? Sự nông nổi của một số bạn trẻ phải trả một cái giá quá đắt. Còn đâu tương lai, còn đâu hi vọng nữa?
 Các bạn ạ! Đừng bao giờ thử dùng ma tuý dù chỉ một lần. Hãy tự ý thức rằng làm như vậy là chỉ tìm đến cái chết và làm cho nhiều người khác bị liên luỵ. Các bậc phụ huynh và nhà trường xin hãy dạy bảo, quan tâm đến con em mình hơn nữa để ma tuý không bao giờ len lỏi vào được trường học. Các nhà chức trách có thẩm quyền xin hãy dùng mọi cách có thể để phá huỷ các đường dây buôn bán ma tuý và đưa các con nghiện vào các trại cai nghiện để bớt đi nỗi lo sợ cho mọi người.  Cộng đồng chúng ta cũng phải an ủi động viên những con người đã một lần lầm lỡ để họ có cơ hội làm lại cuộc đời.
Ma tuý là bóng đen của mọi tội ác. Các bạn và tôi chúng ta cùng chung tay góp sức phá tan bóng đen ấy vì một cuộc sống tốt đẹp hơn..


P/s:Bài văn của con trai PHẠM THANH TUẤN (15 tuổi - học sinh lớp 9)

Thương lắm, học trò ơi...

Thương lắm học trò ơi!
12:43 4 thg 3 2009Công khai3 Lượt xem 61
Tháng ba- mùa hoa gạo nở, mùa của lễ hội vui chơi. Tháng ba- tháng bận rộn của những cô cậu học trò, tháng nước rút để bước vào mùa thi. Nhìn các con chăm ngoan, nhìn các con khôn lớn trong lòng cô lại trào dâng bao nỗi niềm buồn vui, lo lắng.
Cô đã từng nói rằng: Cũng như người leo núi ấy càng lên cao đường càng khấp khểnh gập ghềnh, càng lên cao càng nhiều người bỏ cuộc. Sự học của các con thật vất vả gian nan.
Thương lắm, khi cô chợt nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên cặp của con:" Bố mẹ ơi!Cho con đi học"  cô đã không cầm được nước mắt.
Thương lắm , khi nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng lên vì lạnh trong những buổi sáng mùa đông trời rét căm căm. Các con vẫn lầm lũi đạp xe 5 -6 cây số để đến trường. Các con vẫn cố gắng đến lớp đúng giờ.
Thương lắm, những buổi trưa ở lại trường, nhìn các con nô đùa, các con chạy nhảy cô lại chạnh lòng: Giờ này nếu ở nhà các con sẽ được ngủ một chút, được bố mẹ ôm ấp vỗ về.
Thương lắm, khi những buổi chiều muộn, cô trò còn gắng thêm chút nữa để rồi lòng cô lại thấp thỏm: trên đường về các con có an toàn hay không?
Thương lắm, khi áp lực bài vở chồng chất các con ăn Tết cũng chẳng ngon.
Thương lắm, khi nhìn con nặng nề lê bước chân lên bảng cô thầm kêu lên: sao giống đi ra pháp trường quá vậy...Cô cảm thấy mình bất lực.
Thương lắm, khi cô nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của các con sau buổi thi và con oà khóc khi nhìn thấy cô. Cô cảm thấy mình chưa tròn trách nhiệm.
Thương lắm, khi cô giận dỗi tức bực ở đâu đó mà vào lớp với tâm trạng không vui mặt mày nhăn nhó ủ ê, các con nhìn cô với những đôi mắt xoe tròn, ngơ ngác. Cô tự thẹn với lòng mình...
Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò - đôi khi các con nghịch ngợm,các con hiếu động, các con chưa ngoan làm cô phải phiền lòng, mắng con mà trong lòng cô trĩu nặng.
Con à! Đã có lần cô nói: Cô trao cho con cây gậy để con chống trong bước đường đi chứ cô không thể cõng con, bế con hay đi thay con được.
 Người xưa nói:"Nước đến chân mới nhảy" nhưng giờ đây "nước đến cổ" rồi, các con không bơi, các con không cố gắng các con sẽ chìm.
Sắp thi rồi!Cố lên con nhé! Cô thực sự kỳ vọng vào các con đó!
Có thể trong mắt các con cô chưa thật hoàn hảo, có thể trong lòng các con đôi khi còn ấm ức, có thể sau này thời gian, năm tháng, cuộc đời làm cho các con chẳng thể nhớ nổi tên cô nhưng với cô các con là nguồn vui, là lương tâm, là trách nhiệm... Kết quả của các con chính là thành quả lao động của cô, là lời động viên khen tặng cao quý nhất mà các con đã dành cho cô đó các con à!
Và cô thật sự ấm lòng khi nghe con nói:" Cô ơi! Có thật làm theo những lời cô đã dạy thì cô sẽ luôn ở bên chúng con không? Con nhớ cô lắm!"

Đầu độc trái tim

Đầu độc trái tim.
21:48 20 thg 3 2009Công khai3 Lượt xem 46
Ngày xửa ngày xưa, chẳng tin Hoa Đà nên Tào Tháo đã mất mạng vì bị  "nhức đầu"...
Lâu đài thành quách bỏ lại sau lưng, trên thảo nguyên mênh mông kia chỗ nào là nơi yên nghỉ cuả Thành Cát Tư Hãn sau khi mấy nghìn con ngựa đã dày xéo cho đến lúc không còn phân biệt được đâu là đất mới đâu là đất cũ nữa... Trong mồ rồi mà ông còn bất an lo sợ...
Lâu đài và thành quách ,địa vị và tiếng tăm , vinh hoa và quyền lực... tất cả chẳng làm gì khi trong tim họ chẳng có chút bình yên. Trái tim họ bị đầu độc nên họ chẳng yên lòng cho đến ngày"xuống mồ"...
Họ sướng hay họ khổ?
Ngày nảy ngày nay, có người vợ cầm tù trái tim chồng bằng thời gian và những lời tra hỏi...
Anh đi đâu?  làmgì? với ai ? Chị căn vặn, tra hỏi làm trái tim anh bị mệt mỏi.Trong đầu chị luôn tưởng tượng ra cảnh anh đang "vui vẻ" với ai đó nên vẻ mặt chị lúc nào cũng cau có, khó ưa làm cho anh bị dị ứng...chị luôn tưởng tượng ra anh đang "ngọt ngào" với mấy em chân dài nào đó để rồi chị thấy mình sao mà già, sao mà xấu...chị chẳng tự tin vào bản thân mình nên những suy nghĩ méo mó lệch lạc của chị làm cho anh ngột ngạt.
Để rồi anh xa chị, để rồi anh ngậm ngùi nuối tiếc: ngày xưa ơi! xa rồi còn đâu? Để rồi chị cay đắng, xót xa khi thấy mình bất lực. Có phút nào chị thảng thốt nhận ra:" Trái tim ơi! Ta đầu độc mi rồi!"
Có người em gái tuổi vừa đôi tám cuộc sống với em chỉ toàn màu hồng trong sáng, đáng yêu. Em hồn nhiên sống hết mình, em vô tư yêu hết mình. Để rồi chỉ vì sợ mất bạn trai mà đã nhẹ dạ trước những lời ngon ngọt, mủi lòng trước những  lời giận dỗi mà chiều chuộng, dâng hiến.... để rồi bị khinh, bị ghét, bị chán rồi bị bỏ rơi... Để rồi em hoài nghi tất cả, để rồi trái tim em đông cứng vì bị tổn thương. Em gái ơi!Em đâu biết rằng sự bí ẩn mới chính là vũ khí của phụ nữ.Em đầu độc trái tim em bằng dại khờ, nông nổi.
Có người bạn tôi, mùng 2 Tết đã khóc hết nước mắt chỉ vì... một tin nhắn.Tôi thực sự ngạc nhiên qua sự tưởng tượng của nó khi nó nói:
- T à! Anh ấy ở bên nó nhiều hơn ở bên tao, đi cùng nó anh ấy cười nói vui vẻ hơn ở bên tao,anh ấy nói năng nhẹ nhàng với nó hơn với tao...Tết lại còn nhắn tin cho nó nữa chứ...Anh ấy yêu nó rồi...
- Nó là ai? mày nói tao nghe?
- Là con Yến, con Oanh, con Thuỷ , con Ngọc ...đó...Nói kể ra một lúc gần chục cái tên.
- Trời ơi! Mày để cho anh ấy thở với chứ, chỉ có anh ấy mới chịu nổi mày thôi, tao hết chịu nổi mày rồi. Ai lại ghen tỵ với cả đồng nghiệp của chồng cơ chứ?
Tôi biết, anh là người sống đàng hoàng,bao dung độ lượng còn cô ấy tự làm khổ mình bằng sự ghen tỵ...Trái tim cô ấy bị đầu độc mất rồi.
Chị ơi, em ơi, cả mày nữa... Nếu cơ thể bị bệnh thì bác sĩ còn có thể kê đơn cho thuốc,nếu cơ thể mệt mỏi thì ta có thể nghỉ ngơi... Còn tự mình đầu độc trái tim mình thì thuốc nào chữa nổi?
Ước gì cho bạn và cho tôi, chúng ta có một trái tim khỏe mạnh đáng yêu, chẳng bao giờ đập lạc nhịp sai chiều.Bạn nhé!