Ngày xửa ngày xưa, chẳng tin Hoa Đà nên Tào Tháo đã mất mạng vì bị "nhức đầu"...
Lâu đài thành quách bỏ lại sau lưng,
trên thảo nguyên mênh mông kia chỗ nào là nơi yên nghỉ cuả Thành Cát Tư
Hãn sau khi mấy nghìn con ngựa đã dày xéo cho đến lúc không còn phân
biệt được đâu là đất mới đâu là đất cũ nữa... Trong mồ rồi mà ông còn
bất an lo sợ...Lâu đài và thành quách ,địa vị và tiếng tăm , vinh hoa và quyền lực... tất cả chẳng làm gì khi trong tim họ chẳng có chút bình yên. Trái tim họ bị đầu độc nên họ chẳng yên lòng cho đến ngày"xuống mồ"...
Họ sướng hay họ khổ?
Ngày nảy ngày nay, có người vợ cầm tù trái tim chồng bằng thời gian và những lời tra hỏi...
Anh đi đâu? làmgì? với ai ? Chị căn
vặn, tra hỏi làm trái tim anh bị mệt mỏi.Trong đầu chị luôn tưởng tượng
ra cảnh anh đang "vui vẻ" với ai đó nên vẻ mặt chị lúc nào cũng cau có,
khó ưa làm cho anh bị dị ứng...chị luôn tưởng tượng ra anh đang "ngọt
ngào" với mấy em chân dài nào đó để rồi chị thấy mình sao mà già, sao mà
xấu...chị chẳng tự tin vào bản thân mình nên những suy nghĩ méo mó lệch
lạc của chị làm cho anh ngột ngạt.Để rồi anh xa chị, để rồi anh ngậm ngùi nuối tiếc: ngày xưa ơi! xa rồi còn đâu? Để rồi chị cay đắng, xót xa khi thấy mình bất lực. Có phút nào chị thảng thốt nhận ra:" Trái tim ơi! Ta đầu độc mi rồi!"
Có người em gái tuổi
vừa đôi tám cuộc sống với em chỉ toàn màu hồng trong sáng, đáng yêu. Em
hồn nhiên sống hết mình, em vô tư yêu hết mình. Để rồi chỉ vì sợ mất bạn
trai mà đã nhẹ dạ trước những lời ngon ngọt, mủi lòng trước những lời
giận dỗi mà chiều chuộng, dâng hiến.... để rồi bị khinh, bị ghét, bị
chán rồi bị bỏ rơi... Để rồi em hoài nghi tất cả, để rồi trái tim em
đông cứng vì bị tổn thương. Em gái ơi!Em đâu biết rằng sự bí ẩn mới
chính là vũ khí của phụ nữ.Em đầu độc trái tim em bằng dại khờ, nông
nổi.
Có người bạn tôi, mùng 2
Tết đã khóc hết nước mắt chỉ vì... một tin nhắn.Tôi thực sự ngạc nhiên
qua sự tưởng tượng của nó khi nó nói:
- T à! Anh ấy ở bên nó nhiều hơn ở bên
tao, đi cùng nó anh ấy cười nói vui vẻ hơn ở bên tao,anh ấy nói năng nhẹ
nhàng với nó hơn với tao...Tết lại còn nhắn tin cho nó nữa chứ...Anh ấy
yêu nó rồi...- Nó là ai? mày nói tao nghe?
- Là con Yến, con Oanh, con Thuỷ , con Ngọc ...đó...Nói kể ra một lúc gần chục cái tên.
- Trời ơi! Mày để cho
anh ấy thở với chứ, chỉ có anh ấy mới chịu nổi mày thôi, tao hết chịu
nổi mày rồi. Ai lại ghen tỵ với cả đồng nghiệp của chồng cơ chứ?
Tôi biết, anh là người
sống đàng hoàng,bao dung độ lượng còn cô ấy tự làm khổ mình bằng sự ghen
tỵ...Trái tim cô ấy bị đầu độc mất rồi.
Chị ơi, em ơi, cả mày
nữa... Nếu cơ thể bị bệnh thì bác sĩ còn có thể kê đơn cho thuốc,nếu cơ
thể mệt mỏi thì ta có thể nghỉ ngơi... Còn tự mình đầu độc trái tim mình
thì thuốc nào chữa nổi?
Ước gì cho bạn và cho tôi, chúng ta có một trái tim khỏe mạnh đáng yêu, chẳng bao giờ đập lạc nhịp sai chiều.Bạn nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét