Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Đọc "Sự im lặng của bầy cừu" và cảm nhận






Em muốn viết thật nhanh những cảm xúc của mình khi chúng còn tươi mới. Em muốn ghi lại thật trung thực những hình ảnh đang hiện ra trong đầu vào chính thời điểm này - thời điểm mà trên tay em cuốn " Sự im lặng của bầy cừu" vừa khép lại ở trang cuối cùng.
Em đã đọc bởi tò mò khi nghe các con của em muốn xem phim này. Và em đã thích, rất thích.
Em đã đọc thật chật vật với nửa đầu cuốn truyện. Con trai bảo: " Mẹ đọc truyện như cái cách người ta lên đồng ấy..."
Quả đúng như vậy, trong nửa đầu cuốn sách em đã nhập thân vào nhân vật, để cho mình được sợ hãi trước những hình ảnh, những tình huống trong câu chuyện, được phấn kích khi nhân vật chính khám phá ra mỗi chứng cứ mới...được hồi hộp cùng với nhân vật chính khi cùng cô ấy đi tìm món quà valentine năm ấy... Em thích thú khi tưởng tượng ra chi tiết cô ấy ngăn cản đám phóng viên trong cái nhà kho ấy, dũng cảm và kiên cường xiết bao...
Thật là mạo hiểm và kích động khi tác giả để cho cô sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học tiếp xúc với một tội phạm đã từng giết chín người theo những cách dã man nhất và đáng sợ hơn nữa một phần cơ thể của họ chính là món ăn của hắn...Mỗi thông tin mà cô muốn biết đôi khi phải đổi bằng những ký ức riêng tư...
Sự lôi cuốn đã khiến em theo chân Clarice Starling từ cái kén của một loài bướm đêm, chứng kiến cô ấy thoát ra khỏi "cái kén" ám ảnh đã chôn sâu trong tiềm thức bằng chính trí thông minh và lòng can đảm của mình. Cô chạy đua với tên giết người quái vật để giải cứu con tin bằng chính niềm tin và sự quyết tâm của mình.Cho dù có thiên tư, có sự bình tĩnh và nhạy bé nhưng thế vẫn chưa đủ, cô đã làm việc cật lực, cố gắng gần như đến giới hạn của sự chịu đựng để thoát ra cái bóng thất bại của tổ tiên. Và với cô, muốn tồn tại, muốn được khẳng định thì mình phải là người đứng đầu, người giỏi nhất... Sự kích động gần như làm em nghẹt thở khi chứng kiến cuộc rượt đuổi trong bóng tối của cô với tên sát nhân trong chính ngồi nhà của hắn, trong chính căn phòng mà hắn đang chuẩn bị cho một lần "lột xác" mới... Và sự phấn kích đến tột độ khiến em cũng có cảm giác mình nghe được "tiếng òng ọc, một hơi thở hắt và tiếng rít ngưng lại"  bởi một phát đạn xuyên thủng ngực bên phải... Lúc đó, trong sự kinh hoàng và phấn kích, tự nhiên một ý nghĩ ở đâu chợt đến:" Là Starling phán đoán chính xác, là một chút may mắn hay cả hai điều ấy..." Nhưng dù sao, cũng có thể thở phào... Và cái giá cho sự cố gắng đó, cô đã chế ngự sự sợ hãi bằng công việc, lấy thành công làm thước đo cho sự yên tĩnh trong tâm hồn.
Cũng muốn thoát thai ra khỏi "cái kén" của quá khứ tên sát nhân Bill Buffalo lại dùng một phương pháp cực kì lệch lạc và cực đoan - Giết người hàng loạt, lột da nạn nhân để may áo cho mình. Có thể nói, mỗi lần giết một người coi như một lần hắn "lột xác". Năm 12 tuổi, hắn đã giết chết ông bà của mình và bị tống vào bệnh viện tâm thần trong sáu năm liền. Ra tù... Ở chương 53 người đọc sẽ được thấy chân dung của hắn " Hắn tên là Jame không có s, họ Gumb, tên giả là John Grant, da trắng, ba mươi bốn tuổi, tóc màu hạt dẻ, mắt xanh lơ. Những chi tiết kinh dị, về cái cách mà hắn đối xử với nạn nhân của mình chúng ta sẽ tìm thấy trong cuốn sách nhưng động cơ nào dẫn đến những hành động bênh hoạn ấy? Người đọc sẽ băn khoăn nhưng cũng chẳng sao, lời giải sẽ nằm trong câu chuyện giữa bác sĩ Lechter và Starling, nằm trong sự phán đoán về các tầng ngữ nghĩa của các chi tiết... điều đó tạo nên sự hấp dẫn, lôi cuốn và kích động.
Còn một nhân vật, có thể coi là bệnh nhân trong dưỡng trí viện. Ông chính là một vị bác sĩ tâm lý cực kì thông minh - Hannibal Lechter, vị bác sĩ này cho Clarice những thông tin hữu ích về Bill Buffalo - biệt danh FBI đặt cho tên giết người hàng loạt, nhưng ông ta cũng là một tên ăn thịt người cực kì nguy hiểm. Những gợi ý, những lời ám chỉ lúc thưa lúc mau của Lechter đã tạo nên sự hấp dẫn cho câu chuyện và chính ông là một sợi dây kết nối những tình tiết, những nhân vật tưởng như rời rạc thành một thể thống nhất. Người ta vẫn hồi hộp theo dõi tên sát nhân đang tiếp tục thực thi công việc của mình, người ta cũng bối rối khi các hướng điều tra gặp trở ngại và lúc đó người ta lại nhớ đến ông, những lời nói, những phán đoán của ông và thế là, câu chuyện vẫn tiếp tục. Tác giả để cho ông được trốn thoát vào những trang cuối cùng của cuốn sách làm cho người đọc cảm thấy thú vị.
"Thế nào Clarice, những con cừu còn kêu la nữa không?" đó là câu hỏi mở đầu cho bức thư mà bác sĩ Lechter đã viết cho Starling... Và theo như ông nói thế giới này sẽ mất đi phần hấp dẫn của nó nếu không có ông và cả Starling nữa.... Một cái kết mở, một câu chuyện khác có thể tiếp tục nhưng em vẫn thầm mong cho ông, cho Starling và cho mỗi chúng ta thoát khỏi những ám ảnh trong quá khứ và trong mỗi ngôi nhà, mỗi con người đều được "ngủ thật say, thật yên bình, trong sự im lặng của bầy cừu". Gấp cuốn sách lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong tim ăm ắp những cảm xúc, em biết em đã đọc và cảm nhận cuốn sách này với cách người ta lên đồng. Và em sẽ còn đọc lại... Hi vọng lần đọc tiếp theo em sẽ có được sự tĩnh tại, đọc cuốn sách như thể đang ngồi trong cửa sổ ngắm nhìn các nhân vật của mình đi lại, hành động y như những người đang đi lại ngoài kia...

1 nhận xét:

  1. mình cũng vừa đọc xong. cảm giác thật tuyệt vời. đọc những diễn biến trong suy nghĩ của Clarice mới thấy được nội tâm con người là cả 1 thế giói muôn hình vạn trạng. còn theo dõi ông bác sĩ thì luôn bám sát, ko dám bỏ sót 1 chi tiết nào vì con người này luôn làm cho mình bất ngờ.
    Mình rất thích các cuộc đối thoại giữa 2 người này. luôn có 1 manh mối nào đấy và hiểu thêm về mỗi người. Mình thấy truyện này luôn bắt người đọc phải liên tục tưởng tượng và suy nghĩ, mình cũng rất thích những đoạn miêu tả những sự kiện nhỏ nhặt ở cuối chương nhưng làm mình mường tượng ra khung cảnh của nhân vật với nhiều thông tin ví như : Jeff thấy 2 gò má của Jack bóng lên sau khi gặp Clarice và lùi lại rít 1 điếu thuốc trước khi trở lại để Jack có cớ tức giận và la mắng ...
    Mình sẽ đọc các series về Hannibal. MÌnh rất muốn biết cảm nhận của những ai đã đọc truyện này nên lang thang trên này để tìm và thấy của bạn.
    Đc viết ra cảm nhận về truyện mình thích với những người khác như mình là 1 điều rất thú vị. :))

    Trả lờiXóa