Nhưng mình thật sự hạnh phúc khi nhìn vào mắt của bọn
trẻ những đôi mắt trong veo, ngây thơ khi nghe mình kể chuyện và còn
hỏi" chuyện có thật không,cô?".Mình vừa tức vừa buồn cười khi học trò
nói" cô ơi con mất kính.." cả lớp xúm vào tìm giúp để rồi 15 phút sau
thấy kính đeo ngay trên mắt của trò đó.Lòng mình chợt reo vui khi
bước chân vào trường Nam cao tiếng học trò chào hỏi ríu ran.Có trò còn
nói "cô có nhận ra con không cô?" Rồi những buổi chia tay cả cô và trò
đều không cầm được nước mắt... rồi những tin nhắn của học trò mà giờ đây
mình vẫn còn lưu trong điện thoại.
"Chào cô giáo kính mến/ Cô sẽ xa
chúng em/Làm theo điều cô dạy/Cô vẫn luôn ở bên/ Cô ơi có phải làm theo
những diều cô đã dạy thì cô vẫn luôn ở bên chúng con không? Con nhớ cô
lắm. Học trò: Nguyễn Thị Thu Trang."
Và hôm nay, trước cổng trường học trò chào cô cô chẳng
thể nhận ra ngay vì học trò chong lớn quá vào đại học năm thứ mấy rồi
còn gì?.
Học trò : cô ơi! cô vẫn như ngày xưa chẳng thay đổi chút nào cả...
Cô : Con chóng lớn quá!....
Mà lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Tất cả, tất cả như một cuốn phim quay chậm hiện ra
trước mắt mình, đông viên mình, an ủi mình, cho mình đủ dũng khí để mình
bước tiếp trên con đường mình đã chọn.Các trò ơi, cô cảm ơn các con
nhiều lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét