Tháng ba- mùa hoa gạo nở,
mùa của lễ hội vui chơi. Tháng ba- tháng bận rộn của những cô cậu học
trò, tháng nước rút để bước vào mùa thi. Nhìn các con chăm ngoan, nhìn
các con khôn lớn trong lòng cô lại trào dâng bao nỗi niềm buồn vui, lo
lắng.
Cô đã từng nói rằng:
Cũng như người leo núi ấy càng lên cao đường càng khấp khểnh gập ghềnh,
càng lên cao càng nhiều người bỏ cuộc. Sự học của các con thật vất vả
gian nan.
Thương lắm, khi cô chợt nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên cặp của con:" Bố mẹ ơi!Cho con đi học" cô đã không cầm được nước mắt.Thương lắm , khi nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng lên vì lạnh trong những buổi sáng mùa đông trời rét căm căm. Các con vẫn lầm lũi đạp xe 5 -6 cây số để đến trường. Các con vẫn cố gắng đến lớp đúng giờ.
Thương lắm, những buổi trưa ở lại
trường, nhìn các con nô đùa, các con chạy nhảy cô lại chạnh lòng: Giờ
này nếu ở nhà các con sẽ được ngủ một chút, được bố mẹ ôm ấp vỗ về.
Thương lắm, khi những buổi chiều muộn,
cô trò còn gắng thêm chút nữa để rồi lòng cô lại thấp thỏm: trên đường
về các con có an toàn hay không?Thương lắm, khi áp lực bài vở chồng chất các con ăn Tết cũng chẳng ngon.
Thương lắm, khi nhìn con nặng nề lê bước chân lên bảng cô thầm kêu lên: sao giống đi ra pháp trường quá vậy...Cô cảm thấy mình bất lực.
Thương lắm, khi cô nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của các con sau buổi thi và con oà khóc khi nhìn thấy cô. Cô cảm thấy mình chưa tròn trách nhiệm.
Thương lắm, khi cô giận
dỗi tức bực ở đâu đó mà vào lớp với tâm trạng không vui mặt mày nhăn
nhó ủ ê, các con nhìn cô với những đôi mắt xoe tròn, ngơ ngác. Cô tự
thẹn với lòng mình...
Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò - đôi
khi các con nghịch ngợm,các con hiếu động, các con chưa ngoan làm cô
phải phiền lòng, mắng con mà trong lòng cô trĩu nặng.Con à! Đã có lần cô nói: Cô trao cho con cây gậy để con chống trong bước đường đi chứ cô không thể cõng con, bế con hay đi thay con được.
Người xưa nói:"Nước đến chân mới nhảy" nhưng giờ đây "nước đến cổ" rồi, các con không bơi, các con không cố gắng các con sẽ chìm.
Sắp thi rồi!Cố lên con nhé! Cô thực sự kỳ vọng vào các con đó!
Có thể trong mắt các con
cô chưa thật hoàn hảo, có thể trong lòng các con đôi khi còn ấm ức, có
thể sau này thời gian, năm tháng, cuộc đời làm cho các con chẳng thể nhớ
nổi tên cô nhưng với cô các con là nguồn vui, là lương tâm, là trách
nhiệm... Kết quả của các con chính là thành quả lao động của cô, là lời
động viên khen tặng cao quý nhất mà các con đã dành cho cô đó các con à!
Và cô thật sự ấm lòng
khi nghe con nói:" Cô ơi! Có thật làm theo những lời cô đã dạy thì cô sẽ
luôn ở bên chúng con không? Con nhớ cô lắm!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét