Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Hu ta ngậm ngùi

Ru ta ngậm ngùi ...
13:48 1 thg 11 2008Công khai3 Lượt xem 1
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí...
...Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu..”
- Trịnh Công Sơn -

Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình.
Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên.
Giấc mơ ta, đã phôi pha, người ạ...
Phôi pha. Tôi gọi đó là phôi pha, người ạ. Một ngày tóc bạc da mồi vẫn mải miết kiếm tìm mình giữa cánh đồng cuộc đời hoang hoải. Tuổi đời trôi, năm tháng trôi, hồn nhiên pha phôi, tình yêu cũng trở nên nhòa nhạt trong gió mưa bão tố.

Người yêu ơi, người yêu tóc xanh môi ngát hương hoa quỳnh, có trái tim nào đủ chứa cuộc đời này? Ta ở đâu, em ở đâu, sao cả đời tìm kiếm nhau chẳng thấy? Ta ở đây, em ở đây, mà sao bình yên vẫn chỉ là giấc mơ không nắm được bao giờ?
Gọi tên tôi, người hỡi. Gọi tên tôi dù tôi chẳng còn lại tôi thưở trước. Tóc xanh nhạt màu, niềm tin ngây thơ tắt lịm. Gọi tên tôi dù mối tình ấy đã xa như chưa từng tồn tại. Gọi tên tôi, trong đêm này, trong cánh đồng mưa nhòa nhạt. Rồi người sẽ bỏ ta đi, nhưng ít ra ta vẫn còn nhận ra được chính mình.
Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng.
Thôi chờ những rạng đông.
Lãng quên, đơn giản thế thôi, người nhỉ? Một ngày thức dậy thấy mình phong rêu xanh ngàn, thấy mình như đá sỏi bên đường, nghe tiếng chân lại qua, tiếng lá vụn kêu rộn rạo.

Bình minh về, lại một mình đối mặt ngày dài
Một ngày thức dậy, bình minh vừa qua, rạng đông đang tràn mà vẫn mơ về buổi sáng ngày mai tới. Một ngày thức dậy, đối mặt với ngày dài, thấy mình trong suốt như xác ve mùa đông. Bài hát cũ không bao giờ nghe được nữa. Gió đưa mây ngàn giăng kín cõi ký ức xa xôi.
Người bỏ cuộc tình mà đi, tim xưa vứt thành đá sỏi. Người để cuộc đời ở lại, lặng câm ta nghe mình chết mòn. Bàn tay trống vắng, không nắm cầm, không níu giữ, không giữ được người, không giữ được tình. Nước trôi xa, để lại bến bờ trơ cạn. Thời gian đi chậm, vệt rêu loang loang kín dấu chân mờ.
Đợi gì, chờ gì? Trần gian im lặng thế. Đợi ai, chờ ai? Giữa một cõi mênh mông. Người xưa đã xa, người nay chưa tới. Đứng trong nắng mơ về ban mai, ngập trong mưa mơ về mây xám.
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình.
Giữa tường trắng lặng câm. 

Nói đợi, nói chờ giống như lời dối trá. Vẫn đợi, vẫn chờ giống như mình vẫn còn tin. Trong mưa và cánh đồng, dấu chân người vừa qua đã mất. Yêu thương, thương yêu như sóng cỏ dập dờn tạo nên bởi gió chẳng nắm được bao giờ.
Xoay xoay xoay, trái đất quay tròn. Xoay xoay xoay, kim đồng hồ đếm thời gian đều đặn. Xoay xoay xoay, vòng luân hồi của tự nhiên bất tận. Xoay xoay xoay, ta chậm chân bắt hụt bóng mình. Chỉ có mối tình cắt qua thành đường thẳng. Ta quay nhìn, chỉ còn thấy chiếc bóng sau chừng ấy tháng năm.
Xoay xoay xoay, trong đơn côi. Bốn phía là muôn vàn chiếc bóng.
Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ ai

Trên dốc cầu nhìn xuống, đường phố trong đêm chia đôi hai luồng ánh sáng đỏ vàng. Người xuống, người lên, người đến, người đi, người về, người khuất. Ta lại thấy mình trong suốt như miếng kính đèn, say mê trong ánh sáng. Ta trôi.
Chỉ còn lại rêu phong hoang vắng...
Thành phố với những con đường chi chít cắt qua nhau. Bầu trời cắt thành muôn vàn mảnh vỡ. Thành phố với triệu triệu con người lướt qua nhau, dệt thành cuộc sống với muôn triệu nỗi buồn. Thành phố với những công trình đá và thép lạnh mặc năm tháng trôi dần, dửng dưng im lặng.

Ta cất một góc ký ức mình vào mảnh vỡ gạch đường, rồi không thể nào tìm lại được. Một ngày gió tạt qua, ném tất cả vào lòng đường, theo gió bay tản mát. Vụn vỡ rải như khói bụi kín trời. Cay mắt, đắng môi.
Thành phố với hàng triệu triệu con người, đưa tay vào là chạm. Bước chân vẫn hối hả lại qua, mở cửa phòng là thấy. Như cỏ giữa đồng, dửng dưng reo hát bên nhau.
Chờ và đợi, ta dối người. Không đợi, không chờ, ta dối mình, chắc vậy. Bốn phía con người, muôn vạn hình chiếc bóng. Đèn đường giăng mắc, ngân hà ánh sáng của vũ trụ bao la. Chớp mắt, một ngày đã hết. Chớp mắt, một người đã xa. Chớp mắt, đêm tàn.
Như chiếc lá lảo đảo xoay trong gió, không thể nào ngừng rơi, người không đứng lại. Ta trôi qua muôn vạn bến bờ, không phải vì lãng quên mà vì ta chẳng thể nào ở lại. Để rồi, người và ta, muôn vạn ngày trong cuộc đời vẫn hỏi: Nếu người ấy trở về, có trách ta không? Để rồi, người và ta, mang nỗi hối tiếc mơ ảo này đi suốt cuộc đời.
Có thể, rời xa chẳng phải vì đã hết yêu thương. Có thể, chối từ chẳng phải vì không tình cảm. Người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, giấc mơ suốt một đời ta tìm kiếm, đừng ở lại.
Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đờị
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây...
Ngẫm sao, đời là mộng, vậy thì tình yêu chẳng qua là một giấc mộng nằm trong một giấc mộng. Trong giấc ngủ, ai cũng đơn côi cả thôi, người ạ. Chẳng ai chia sẻ được những giấc mơ. Vậy thì, người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, đừng ở lại.
Hãy để ta mơ giấc mộng dài giữa trần gian, ủi an mình bằng tiếng sóng đời bất tận. Bài ca này, hương cũ xưa, đốt lên và tan biến, ngân dài những giai điệu chưa từng cất tiếng. Vang, vang.
Người đã ra đi, như giấc mộng không tròn..
Cuộc đời là mộng, vậy thì ta đã mơ ngay từ lúc bước vào đời. Giấc ngủ dài sau tiếng khóc. Ta đã mơ về cuộc tình này vào một ngày cũ xưa, dưới bóng của một vòm cây xanh ngắt. Giấc mơ về hạnh phúc, niềm tin, về em, vẻ đẹp cho ta cả đời gửi gắm tuổi thơ mình. Chỉ có những giấc mơ trẻ thơ mới đẹp được đến vậy. Rồi người đi. Rồi tình mất. Rồi lụi tàn. Chỉ là một cơn tỉnh mộng.
Người bỏ đời đi như ngủ quên, người bỏ tình đi như đãng trí. Chỉ là ở một cõi nào đó, mộng tàn.
Mộng đến và đi, vốn là, không cách nào giữ được, cũng không cách nào nắm được.
Thành phố với những con đường cắt qua nhau. Mảnh vỡ của các khoảng trời. Âm vang đan xen hỗn loạn. Tiếng chim hót sớm mai và tiếng lá xạc xào trong gió chiều thổi tới. Mưa rầm rập, nắng chói chang. Giăng giăng tơ lưới. Bốn phía, chiếc bóng xoay tròn.
Người yêu tóc xanh, ta của một ngày thơ dại, giấc mơ dài trong bóng lá trượt vào nắng hoàng hôn. Lãng quên này, phai phôi kia, đơn côi và hối tiếc, như nắng lấp lánh sau tán lá, lịm dần.
Là thật hay là mơ, hay chỉ là một khúc tự ru giữa một cõi ngậm ngùi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét