Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Mẹ của anh

Mẹ của anh!
02:26 6 thg 5 2009Công khai4 Lượt xem 70
Ngày con về làm con mẹ, con còn đang đi học. Con còn nhớ như in giây phút hai mẹ buộc quai nón cho con.Mẹ con nói:" Em gửi con cho bà, bà nhé! Con nó suốt đời chỉ đi học, vụng về lắm, khôn bà dạy ít, dại bà dạy nhiều....!" . Mẹ trả lời:" Bà yên tâm,em với bà nuôi con chung mà!" Con oà khóc!
Về làm dâu nhà mẹ vào một ngày giáp Tết, con - một đứa trẻ lớn xác- sợ run lên khi nghĩ đến cảnh nấu cơm ngày Tết. Con sợ con nấu cơn khê làm dông cả năm, con sợ con vụng về mà đánh đổ đánh vỡ thứ này hay thứ khác làm cả nhà mình không may mắn, con sợ ánh mắt xét nét của cô em chồng hơn con mấy tuổi.... Con còn nhớ như in Tết năm đó con chạy lăng xăng khi nghe mẹ sai vặt:" Con nhặt hộ mẹ chỗ rau này , con lấy hộ mẹ đôi đũa, con rửa cho mẹ quả cà chua...". Con hoà nhập vào nhà mình một cách e dè, ngại ngùng, mẹ ân cần dẫn dắt, chỉ bảo ... Con cảm ơn mẹ, mẹ à!
Về làm dâu mẹ con còn trẻ con lắm . Mẹ dạy con đun rơm, mẹ dạy con gánh nước. Mẹ dạy con đi cấy đi gặt, mẹ che chắn cho em mọi điều tiếng dèm pha( vì em suốt đời chỉ đi học, chẳng biết làm gì).Con còn nhớ mùa hè năm ấy, nghỉ hè, đi gặt cùng mẹ con cuống quýt, con nhảy choi choi, con hét toáng lên vì bị đỉa bám vào chân... Chỉ cần một tý vôi bọc trong cái giẻ mẹ đã làm cho con đỉa rơi ra.... Con nhìn mẹ với ánh mắt biết ơn!
Con nhớ buổi trưa hè nào đó, mẹ dọn dẹp quét tước ngoài vườn, con lăng xăng, nhắng nhít. Chắc mẹ phải buồn cười lắm khi mẹ bảo:" Thôi nghỉ đã con à, trời nắng quá, mẹ cũng buồn ngủ rồi..." Để rồi khi con thiu thiu, con bỗng giật mình bởi tiếng chổi mẹ khẽ đưa... Con nằm trên giường mà bối rối, chẳng biết xử lý thế nào...
Con nhớ những buổi sớm con thức dậy, thấy bóng mẹ in trên vách trong ánh lửa bập bùng, con chạy vội xuống bếp."Mẹ dậy sớm thế ạ?"- Con lúng túng...Mẹ cười hiền:" Mẹ già rồi, mẹ không ngủ được... còn con đang tuổi ăn tuổi ngủ dậy làm gì mà sớm thế?" Nghe mẹ mà bỗng khoé mắt mình cay cay...Rồi con ngại ngùng khi nghe bố trêu: " Mẹ mày cắp dép vào nách đấy!"
Khi con làm mẹ, mẹ ở bên săn sóc, vỗ về an ủi... Con đau lắm mà cố gắng chẳng dám kêu to, chỉ gọi :" Mẹ ơi..." và con thật yên tâm khi nghe tiếng mẹ động viên:" Cố lên chút nữa con nhé, con giỏi lắm...".
Sinh con khi còn đang đi học, nếu không có mẹ chắc hẳn con đã vất vả lắm.Được một tháng mười bốn hôm, ba bà cháu dắt díu lên trường. Biết ơn mẹ qua lời ghen tỵ của bè bạn:" Mày có em bé mà vẫn sướng hơn chúng tao còn chân son, đi học về chẳng phải nấu cơm..." Buổi trưa, ký túc xá, mẹ bảo:" Hai bà cháu ngủ thích buổi sáng rồi, Tuấn ra với bà, cho mẹ nghỉ một tý..."Mẹ bế cháu đi chơi lòng vòng. Con đọc được yêu thương trong mắt mẹ.
Mới sinh em bé, con tung tăng ra phố, về bị ốm... Con thật ngại khi bắt gặp ánh mắt trách cứ của mẹ và con còn nhớ như in lời mẹ:" Con không kiêng kỹ, sau này lúc già khổ lắm con à" khi mẹ đánh cảm cho con.
Gần thi tốt nghiệp mẹ nựng cháu " Ba bà cháu mình đi học nhất định mẹ cháu sẽ mang cho được cái bằng về để bà khoe với ông, cháu nhỉ?" Con sợ, con nể mẹ và con học... 
Con nhớ, những buổi tối chủ nhật , ký túc xá vắng vẻ chẳng có bóng người, ngồi trông cháu loay hoay tập lẫy tập bò, mẹ kể chuyện tình yêu của mẹ ngày xưa.Ngày xưa, mẹ da trắng tóc dài, quanh năm ngồi bên khung dệt. Thế rồi, bố đến làm quen, bố đưa mẹ về với bờ đê đồng lúa, mẹ tập cấy, tập gặt chật vật vất vả ra sao...Ngày xưa cái đói cái nghèo,cuộc sống cơ cực, mẹ ngã lên ngã xuống ngoài đồng khi đi soi cá ban đêm. Ngày xưa, đi làm đồng vui lắm, các anh các chị hát đối vang cả cánh đồng... Ngày xưa, làm dâu bà, bà cũng coi mẹ như con gái,khi bà yếu, lúc gần qua đời bà gọi " Len ơi!" ( Tên mẹ lúc trẻ) con nghe mà thấy mình thật nhỏ dại trong vòng tay mẹ.
Khi con ra nhà mới, mẹ dặn dò "đàn ông thường nóng tính, lạt mềm buộc chặt, một điều nhịn là chín điều lành, mẹ chẳng ở bên , mẹ chẳng bênh con được" và mẹ còn khuyên" bán anh em xa mua láng giềng gần" mà bây giờ con còn nhớ. Mẹ ơi, con chỉ mong cho cháu gái của bà sau này cũng gặp được mẹ chồng như mẹ...
Mỗi mùa xuân qua, mẹ lại thêm một tuổi.Con thảng thốt khi cháu Tuấn nói:"Bà ơi! Chúng cháu ngày càng lớn lên và bà dường như ngày càng nhỏ lại...".Mẹ già rồi, con xót xa khi từng đêm mẹ mất ngủ,mua thuốc cho mẹ, mẹ nói "mua gì cho tốn tiền...".Mẹ ơi, mẹ cố ăn mẹ nhé,mỗi bữa mẹ ăn thêm cho con một bát, cho cháu Tuấn một bát mẹ nhé". Con sà vào vào lòng mẹ, con thủ thỉ.Mẹ cười.
Con vui lắm khi nhà con về khoe:" Buồn cười lắm T à! Hai ông bà mỗi người một bát cơm đầy, ông canh bà, bà canh ông xem ai ăn hết trước". Con biết mẹ cố gắng là vì con, vì cháu.
Mười mấy năm làm dâu mẹ,bao kỷ niệm chứa chất trong lòng con cứ hiện ra từ từ như một cuốn phim quay chậm.Ngàn lời chẳng thể tỏ hết nỗi lòng.Mượn lời thơ Xuân Quỳnh nói hộ lòng con:
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong...



P/s: Etry này là món quà con tặng mẹ nhân NGÀY CỦA MẸ 10/5
Xóa

Lính già Cách đây 57 phút

        Tuyệt vời!
         Anh lại hình dung ra em là một cô giáo vừa dịu dàng, vừa nghiêm khắc, vừa cương trực, vừa nhút nhát và rất bản năng của người con gái thời xưa với mái tóc tết gọn hai bên chứ không phải là mái tóc nhuộm duỗi thẳng bỏ xoã như những cô gái bây giờ. Dù sao thì cũng chỉ là hình dung. Hạnh phúc của em anh cũng nghĩ là nó cứ tự nhiên có hay sao ấy! Nhưng không phải. Hạnh phúc ấy em cũng phải bươn chải quá nhiều để quyết tâm đi tìm cho mình hạnh phúc. Đó là nghị lực và một chút may mắn. Em là người phụ nữ được sinh ra trong yêu thương và người biết tìm bằng được cho mình hạnh phúc. Em lại có một gia đình tuyệt vời. Có người chồng chân thành biết sẻ chia, có đứa con ngoan thảo , cương trực, khảng khái, có những bà mẹ và ông bố tuyệt vời, rất bao dung, vị tha. Em là người quá hạnh phúc. Cái hạnh phúc no tròn, đủ đầy mà nhiều người thèm khát. Hình như cuộc đời con người cũng chỉ cần có vậy!!!
        Người mẹ dưới suy tư của em thật tuyệt, ấp áp, chân thật và quá nhiều tình yêu thương.
        Cầu mong cho em được mãi mãi trong vòng tay yêu thương của những người thân yêu như thế. Và tôi vẫn cầu mong!!!
Xóa

Hoàng hôn tím.

Cách đây 0 phút
Anh à! Có lẽ em là người may mắn. Em kể anh nghe: Ox em bây giờ là mối tình đầu của em. Khi chúng em yêu nhau bạn bè em bảo:" Nhà anh âý làm ruộng, T về đấy sẽ vất vả đấy". Khi cưới nhau mấy anh lớp trên về đám cưới còn  trêu:" Không ngờ cô bé lý lắc vui vẻ, ăn mặc điệu đàng mà trong ngày cưới lại giản dị, dịu dàng đến thế!"Bạn học của em còn bảo:" T à! Mình không nghĩ T lại yêu và lấy GV làm chồng đâu, nếu biết thế này thì nhất định C sẽ không bỏ qua cơ hội, ông L may mắn thật..." . Em nhớ, về làm dâu nhà mẹ, khi bạn bè đưa dâu về hết rồi em thực sự hoảng sợ. Khiêng bàn ghế đi trả cùng các chị các em với đôi giầy cao gót em lênh khênh , chật chưỡng , em cố gắng không nhăn mặt khi chân đau. Và mẹ, mẹ bảo:"Con à, con vào dọn dẹp trong phòng của con đi, bừa bộn quá". Em thầm cảm ơn mẹ.
 Mẹ em là người hiểu biết tinh tế và rất yêu con( chồng em) và bây giờ cái mà em cảm nhận được là mẹ còn rất yêu cả em nữa. Em luôn tâm niệm một điều là:" Với mỗi người, cho cũng chính là được cho."Tối hôm qua mẹ ra chơi, cháu gái khoe:" Bà ơi mẹ cháu viét về bà đấy!" rồi nó đọc lời commets của mọi người:"Chị thật hạnh phúc vì có một người mẹ chồng yêu thương mình nhiều như thế... Em chỉ mong sau này mình cũng có một người mẹ chồng yêu thương mình.... Người ta bảo: cho yêu thương sẽ nhận được yêu thương phải hok chị?" Mẹ cười, còn ox trêu:" Con dâu mẹ thật giỏi nịnh!"

1 nhận xét: