- Anh và con Linh ăn đi, em không ăn đâu.
- Ơ , cái con mụ này giỏi nhỉ? Sống bằng tình yêu chứ không cần ăn....
- Hì hì... anh đừng tức giận, trông xấu lắm...
- Đừng đắm đuối, mê muội thế... Anh cười.
Ngày mới bắt đầu bằng những câu chuyện không đầu không
cuối, ngày mới bắt đầu bằng cái lườm yêu của anh. Phải rồi, em vốn ngu
ngơ, em vốn rất trẻ con mà. Em lên lớp mà mang theo niềm vui lâng lâng,
mang theo cái hạnh phúc giản dị mà ấm áp.
Bao ý nghĩ chồng chéo đan xen làm cho em phân tâm, bao
câu chữ nhảy nhót bởi em thật khó diễn đạt được cảm xúc, diễn đạt được
điều em muốn nói về anh, chồng yêu của em à!
Nhớ anh! Trong đầu em hiện giờ không phải là hình ảnh
chồng vợ mặn nồng âu yếm mà là thời khắc em đi làm về bất chợt bắt gặp
anh lúi húi trong bếp, bên cạnh những rau, những thịt.... và với khoảnh
khắc oà vỡ biết ơn. Em hiểu, anh muốn dành khoảng thời gian ít ỏi cuả
mình đỡ đần em một chút trong khi anh bận trăm công ngàn việc.
Nhớ anh! Em nhớ những ngày luyện thi cho học trò, mệt
mỏi và vất vả vô cùng thế mà em chỉ gối đầu lên đùi anh cái gối êm của
em một chút, nói huyên thuyên một chút thế là bao mệt mỏi tan biến hết.
Em cảm ơn anh, anh yêu à!
Nhớ anh! Nhớ những buổi tối mất điện, anh nằm quạt cho
em, hát hết bài này đến bài khác , rồi anh kể chuyện cơ quan, rồi anh
nghe em phàn nàn, em ấm ức, em kể chuyện ngày xưa...rồi chí choé trêu
nhau...Hihi... lâu lâu em lại mong mất điện... thế có trẻ con không cơ
chứ!
Nhớ anh, em nhớ những buổi tối bên ánh đèn khuya hai bố con miệt
mài, với chữ nghĩa, với câu từ, với từng bài văn, từng câu ngữ pháp, em
loăng quăng nhắng nhít, anh lườm:" Đang làm khoa học đấy! Đi ra kia chơi
đi..." Em hiểu anh tận dụng từng giây phút hiếm hoi trong quỹ thời gian
của mình để kèm con, để đỡ đần em. Em cảm ơn anh nhiều lắm!Cu Tuấn đi học xa, em hiểu tiếng thở dài thương con của anh, khi nghe anh than:" Biết thế này , chẳng cho đi nữa..."
Em ốm, anh rầy la:" Đừng có kêu ca gì cả? Ăn thật ít, thức thật khuya là mai khỏi ngay?" Eo ôi! Em sợ!
Em blog bleo,anh không cản , em hiểu anh muốn cho em một khoảng rời tự do của riêng em. Đôi khi em trêu:
- Anh ơi, có chàng tỏ tình với em nè...
- Chàng đó mà rước em đi là chàng đó gặp hạn rồi, anh càng rảnh... Anh cười. Thế có tức không cơ chứ?
Có khi mải vui, muộn quá, em len lén chui vào chăn. Anh lườm: "Giỏi nhỉ?Mai cắt mạng ..." Em chỉ biết cười trừ!
- Anh ơi, em viết về anh đấy, anh có đọc không?
- Anh biết hết rồi, anh đọc làm gì nữa...
- Ôi tức quá!
Anh có số đào hoa, em biết bởi ai mà không yêu mến con
người sống ấm áp chân tình cơ chứ. Đôi khi trong lòng em cũng gợn lên
bởi nhưng cuộc điện thoại, những lời nhắn, em buồn nhưng anh chỉ cười:
"Anh bị trói rồi! Anh bị trói bởi ánh mắt biết nói. Anh tự trói mình bởi
sợi dây vô hình mà rất dịu dàng... " Đôi khi anh trêu: "Em cất mắt
đi, anh không chịu nổi đâu? Thoát sao được với con mụ này, thôi đành
chịu thua luôn..."
Anh ơi, anh có biết, chính em cũng bị trói không? Em bị trói bởi tấm chân tình anh dành trọn cho em đó, anh à!
Nói miên man cả ngày không hết chuyện, viết cho anh
vội vàng trong giờ nghỉ, để rồi học trò thắc mắc: Cô có điều gì mà vui
thế? Để rồi lòng em thầm lên tiếng: Yêu lắm, sợi dây trói ngọt ngào của
em à!
Vĩ thanh: Em biết nếu tự nhiên anh chẳng đọc
bài này nên em in ra lén bỏ vào cặp của anh. Để rồi sáng nay,
anh tủm tỉm: Biết rồi, biết từ mười mấy năm rồi... Nếu không
biết thì chắc không sống nổi với mụ nữa.... Hihi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét