Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Sầm Sơn - Biển nhớ!

Sầm Sơn - Biển nhớ!
08:29 8 thg 8 2011Công khai11 Lượt xem 33
     Dự định đi biển từ tuần trước nhưng sợ bão, hoãn, tuần này  anh được rảnh rỗi... Đi nào, nhằm hướng Sầm Sơn ta thẳng tiến!
     9 giờ sáng, đang mơ màng gà gật cùng với nhịp bánh xe lăn, bỗng nghe tiếng lao xao:" Ô kìa, biển!" Ừ nhỉ? biển đây rồi! Em hơi ngạc nhiên, ô biển Sầm Sơn thật đây rồi.Chẳng biết có phải tại em cầu cho sóng yên bể lặng hay không mà sao biển dịu dàng đến vậy. Bọn trẻ có vẻ rất phấn kích, cứ nhấp nha nhấp nhổm.
- Cuối tầm nhìn trời nước gặp nhau... kìa mẹ...
- Bố ơi, sóng có nghĩa gì đâu nếu chiều nay bọn con chẳng đến, bố nhỉ?
- Ôi trời, nhìn xem, làm gì có sóng..." Bố phán một câu xanh rờn, làm bọn trẻ chững lại, ngạc nhiên.
- Ôi, không, Sầm Sơn mà không có sóng thì khác gì cái bể bơi. Linh xị mặt.
- Ơ hay, thì biển biết Linh vừa mới biết bơi nên biển hiền lành thế để cho Linh tập bơi đấy chứ? Mẹ đùa.
- Thật không mẹ?
- Ừ, thật...
    Này là tắm biển, này là chụp ảnh. Biển hiền hòa, nắng đẹp, bọn trẻ bơi lội, chơi bời, nghịch ngợm thỏa thích. Bố mẹ chỉ bơi được một lúc là mệt, lên bờ, xây lâu đài cát. Hihi... Chẳng còn nét ưu tư lo lắng, chẳng còn những lo toan cơm áo gạo tiền, trước biển, anh và em như trẻ lại. Em vui vui khi thấy tên anh và tên em trên cát, trước cửa lâu đài. Vâng, mình mãi mãi bên nhau, anh nhé! Em hạnh phúc khi anh nheo mắt hỏi:" Em có toại nguyện không?", "Có ạ, được đi chơi cùng anh, cùng các con với em là hạnh phúc!" Vâng, nhìn bọn trẻ nô đùa dưới biển, xinh tươi và rạng rỡ, bên ông xã ân cần dịu dàng, với em, chẳng có gì hơn thế.
     Này thì leo núi, ngắm bình minh.Từ trên cao nhìn xuống, mênh mông trời nước, mỗi con thuyền như một dấu chấm biết đi... Ôi chao, con người nhỏ bé xiết bao trước thiên nhiên hùng vĩ. Câu này mình nói đến lần thứ bao nhiêu rồi không biết. Em tự cười mình. Bình minh lên, trời nước ngợp ngời, bỗng Linh thì thầm:" Mẹ ơi, buổi sáng đẹp thế này mà bố với anh Tuấn cứ ngủ, lãng phí quá đi mất..." Hihi... Con đừng có mà giống mẹ, mẹ thường bị bố chê là lãng đãng đấy. Nhủ thầm trong bụng mà ánh mắt mẹ vẫn vui vui đồng lõa. Đi chơi với Linh là mẹ thích nhất đấy. Mẹ được chiều chuộng nè, mẹ được chăm sóc nè và thích nhất là mẹ có đồng minh trong vụ lãng đãng. Một buổi sáng tuyệt vời, cảm ơn con yêu của mẹ.
     Này thì dạo phố, này thì hóng gió.  Biển đêm bí ẩn và sâu lắng vô cùng. Mảnh trăng non treo đâu đó cùng những chấm sao, ánh sáng chỉ đủ cho biển đêm thêm huyền diệu. Vâng, chỉ có biển đêm là bình lặng thực sự, cả trong lòng biển và trong lòng người… Những lứa đôi yêu nhau thường thích buông mình vào không gian của biển đêm nhiều hơn, phải không anh?Anh cũng tin rằng những đôi lứa yêu nhau thường thích tay trong tay dạo bước giữa biển đêm, để cho một vật vô tri như “cát” cũng bỗng trở mình, biết “thèm lời tình tự”, “thèm sự vỗ về của sóng”, thèm cái cảm giác yêu và được yêu của một con người, phải không anh… Nhưng lòng biển chỉ thực sự bình yên khi lòng người cũng bình yên – mà lòng người chỉ có thể bình yên khi không cô đơn và lẻ loi trước biển, anh nhỉ?
     Bên anh, bên các con, em thực sự đủ đầy. Chẳng biết hát dẫu trăm nghìn lần muốn hát:" Em xin yêu em trọn đời /như con sóng vỗ ngoài biển khơi suốt cuộc đời ôm mãi bến bờ /Sóng mãi bắt đầu cùng bờ như nơi nào trong con tim em . . . /Em xin yêu Anh trọn đời /như con sóng vỗ ngoài biển khơi suốt cuộc đời ôm mãi bến bờ /Sóng mãi bắt đầu cùng bờ như nơi nào trong con tim Em . . . yêu Anh"










































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét