Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Quà con tặng me...

Quà con tặng mẹ.
00:00 21 thg 8 2009Công khai5 Lượt xem 35
- Mẹ ơi, con đây, con đang gửi mail cho thầy giáo bài giải đại sơ cấp của con... Tự nhiên con nhớ mẹ. Mẹ ơi, hôm nay con được điểm 10 toán đấy!
Mở máy, mẹ nhận tin nhắn con thật khó nói tâm trạng của mẹ lúc đó.Trả lời con xong mẹ ngồi thật lâu, thật lâu như thể chờ tin nhắn trả lời Hihi...mẹ biết giờ này(8giờ 30 tối) con đang học bài chứ đâu còn ngồi trên phòng máy của nhà trường được nữa. Mẹ nhìn thật sâu vào màn hình vi tính như thể từ một xó xỉnh nào đó con bất ngờ hiện ra và hù mẹ bằng những mặt cười, mặt khóc hay những vòng ôm, những cái hôn gió...Mẹ nhớ con, con trai à!
Nỗi nhớ dẫn mẹ về ngày con còn bé tý, bảy tháng tuổi con nhất định không cho bà bế trên tay mà nằng nặc đòi tụt xuống để bà xốc nách dắt con đi. Mẹ ngắm bàn chân hồng hồng tý xíu đặt những bước đi đầu tiên trên nền đất lạnh để rồi bàn chân ấy dừng lại, đá đá, vờn vờn mấy chiếc lá vương trên lối đi, để rồi khuôn mặt baby ấy rạng rỡ trong những tràng cười khanh khách...
Nỗi nhớ quay về khi con lên bốn, 12 giờ trưa mẹ tần ngần đứng bên bờ sông, ý nghĩ rối bời, hỗn loạn khi hỏi thăm mọi người biết lúc trướccon đã chơi cùng mấy anh ở đó trong khi con trốn con đi một mạch vào nhà ông bà cách hàng cây số.Mẹ hỏi con đi lối nào, con nói con đi qua làng,qua cổng chùa, qua những con ngõ nhỏ vừa đi vừa hỏi thăm...Mẹ hú vía!
Ngày con vào lớp 1, mẹ dắt con qua cổng trường, con ngập ngừng, lo ngại bởi trường mới thật rộng so với trường mầm non của con. Mẹ cảm thấy bàn tay con níu mẹ chặt hơn, chân con líu ríu hơn ...Mẹ đọc được cái rụt rè trong ánh mắt con ngoái lại nhìn mẹ khi cô giáo dắt con đi. Mẹ cười, mẹ vẫy con như thể mẹ muốn nói: Tự tin lên, con yêu của mẹ!
Con lớn từng ngày, con đi qua cái thời nói dối, cái thời đánh bạn, cái thời ham chơi trong dìu dắt, trong sự nghiêm khắc của mẹ cha, trong nước mắt của mẹ, trong lo lắng của mẹ, phải không con?Mẹ xúc động biết bao khi nghe con tự thú: "Mẹ ơi! Con nói với mẹ nhưng xin mẹ đừng đánh con, con nói với mẹ để mẹ ngăn con lại vì lần nào đi chơi con cũng tự nhủ con chơi nốt lần này thôi, thế mà con không thực hiện được...Con xin mẹ đấy!"
Rồi những rung động đầu đời, con băn khoăn, con bối rối... Con kể chuyện bạn con bị từ chối, bạn hỏi con, con bảo: "Để tớ về tớ hỏi mẹ tớ cho". Ôi , chàng ngố của mẹ!Con hỏi, ngày xưa mẹ có thế không?Mẹ nói: Ai cũng trải qua thời mực tím con à, những rung động ấy không có gì là xấu, nó chỉ xấu khi ta để nó đi chệch hướng thôi con à.Con hãy giữ gìn vì sau này đây chính là những ký ức đẹp đẽ ngọt ngào của mỗi người.
Mẹ thương những đêm con miệt mài, áp lực nặng nề, con căng thẳng, con đứng lên qua những lần vấp ngã, mẹ nhớ nụ cười con khi con được cô khen, mẹ nhớ giọt nước mắt cố nén khi con ngước mặt lên trời, con nuốt nghẹn vào trong.Mẹ thương lắm, con trai à!
Lên thăm con, mẹ muốn ghi lại hình ảnh con ngồi học bài trong vòm xanh cây lá, trong không gian thoáng đạt , trong mênh mang thu về. Mẹ vui lắm nhưng sao nước mắt mẹ lại trào...mẹ cũng không hiểu được.Để rồi mẹ giật mình khi nghe con mắng: "Mẹ sao thế, mẹ khóc làm con rối cả ruột lên, mẹ phải cứng rắn để làm điểm tựa cho con chứ...con biết mẹ khóc không phải vì mẹ buồn nhưng có bao nhiêu cách biểu lộ cảm xúc cơ mà.Gặp mẹ con thật vui, con thích mẹ cười..." Ôi, con trai của mẹ, con lớn thật rồi. Có lẽ đến một lúc nào đó, mẹ phải vịn vào con để bước đi thôi.
Con ơi, con có biết điểm 10 con tặng mẹ còn quý hơn bất cứ một quà tặng nào.Ngoan nhé, con trai yêu của mẹ!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét