Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Nhớ bà ngoại

Nhớ bà ngoại.
08:12 2 thg 9 2009Công khai10 Lượt xem 39
Bà ơi! Con viết bài này nhằm đúng vào ngày Lễ Vu Lan. Bà ơi! Con viết bài này khi ngoài khi mưa gió sập sùi và trong lòng con là một cơn mưa nước mắt.Con viết bài khi con vừa sang nhà chị HĐ về. Đọc bài của chị ấy, com trong nhà chị  ấy mà tất cả ký ức ùa về khiến con không sao cầm lòng được.Con nhớ bà lắm, bà ơi!
Ký ức gọi con về những ngày xưa yêu dấu, chúng con tụ tập quây quần nghe bà kể chuyện,  Những Thạch Sanh, cô Tấm...nâng ước mơ con. Con nhớ có lần bà kể chuyện bà với bà Tích đi cấy thuê. Bà Tích bảo:"Cả đời tôi chưa được bữa nào ăn no" nhà chủ nghe thấy nấu cho hai bà một nồi cơm đầy, bà Tích ăn xong, no quá cả chiều không thể nào cấy được, con nghe mà hồi hộp sợ bà ấy bị bội thực.Ngày xưa, lam lũ cơ hàn...Bà kể chuyện hát đối hát ví làm cho mấy anh học trò chạy như vịt trên đường cái quan vì thua mấy cô thợ cấy, bọn con ngồi cười khanh khách...
Con nhớ những đêm nằm trong vòng tay bà, bà kể: Mười ba tháng tuổi con ngủ với bà, con quấy khóc thế nào, bà cho bú vú da. Hihi...ngày xưa con thích sờ vú bà, bây giờ con nhớ lắm, bà ơi...Con còn nhớ như in lời ru của bà:
"Cái cò là cái cò kỳ
Ăn cơm nhà dì, uống nước nhà cô
Đêm nằm thì ngáy o o
Chưa đi đến chợ đã lo ăn quà
Hàng bánh hàng bún bầy ra
Củ từ khoai sọ, đến bà cháo kê
Ăn rồi cắp đít ra về
Thấy hàng chả chó, lại lê chân vào
Chả nầy bà bán ra sao
Ba đồng một gắp, thì nào tôi mua!
Nói dối rằng mua cho chồng
Về đến quãng đồng, ngả nón ra ăn
Ăn rồi đau quặn đau quăn
Chạy về cho kịp, nằm lăn cả ngày
Đem tiền đi bói ông thầy
Bói ra quẻ nầy: những chả cùng nem
Ông thầy (Thầy bói) nói dối đã quen
Nào ai ăn chả ăn nem bao giờ. "
Có khi bà chưa ru xong bài con đã chìm vào giấc ngủ.Ôi thời gian, làm sao quay ngược lại thời gian cơ chứ!Nhớ bà lắm , bà ơi!
Lớn lên chút nữa con nhớ những tấm bánh nếp, bánh đa khi bà đi chợ về. Thật lạ lùng, mẹ đi đâu về con ít mừng hơn bà đi chợ về vì khi bà về thể nào cũng có một quà gì đó... thật là thích.Con nhớ cả lũ thi nhau kể với bà xem đứa nào ngoan hơn, chả để ý rằng bà đang mệt mỏi.
Ngày con đi học xa nhà, quà phần con là những quả chuối chín đến nẫu, quả sấu chín vàng giòn hay cái kẹo, cái bánh... bà để dành từ bao giờ. Con cứ vô tư ăn mà chẳng nghĩ thương yêu, chờ đợi, mong nhớ của bà đượm trong cái vị chín mõm mòm của hoa trái... Con vô tâm quá, bà ơi!
Ngày con lấy chồng bà dặn:" Lấy chồng phải theo nếp nhà chồng, đừng để người ta nhắc nhở đến bên ngoại, nghe con.." Con nghe mà nước mắt như mưa, con hiểu bà lo lắng cho đứa cháu gái biết nhường nào? Giờ ngồi viết những dòng này con đang khóc đấy, bà ơi!
Đôi khi cuộc sống bận rộn, con vô tâm sao lãng , L nhà con lại nhắc nhở:"Mình lên thăm bà đi, mua cho bà cái này , cái kia... bây giờ bà còn sống không chăm chút mai kia muốn cũng không được đâu ,T ạ" Vậy là vợ chồng con cái rồng rắn kéo nhau lên .Con đọc được ánh mắt bà vui, con ấm lòng khi nghe bà chửi: "Cha bố chị, bà còn khối áo quần ra đấy, mặc hết được đâu?"
Con còn nhớ như in, trước ngày bà mất một tuần, cả nhà con lên bọn trẻ sắp hàng cùng bố mẹ chào bà. L nhà con hỏi: " Bà ơi! bà nhận ra cháu không?" Bà cười, nét mặt sáng lên, hàm răng rụng còn trơ lợi, bà chẳng nói được nữa, chỉ gật gật đầu. Nhà con dẫn từng đứa vào nói: "Cu Tuấn đây bà ơi, con Linh nữa này, còn cháu L đây, cháu T đây..." Bà sờ từng đứa cháu chắt, bà ứa nước mắt. Giọt nước mắt của bà, cả đời này, con nhủ lòng không được phép quên.
Mẹ con vừa điện thoại:"Mai cho các cháu lên, mẹ làm cơm thắp hương bà" con thảng thốt nhớ lại lời L nói, con thầm gọi trong tim: "Nhớ bà lắm, bà ơi!"


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét