Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Phải chăng tình yêu đã cho mình thêm sức mạnh?

Phải chăng tình yêu đã cho mình thêm sức mạnh?
01:46 15 thg 7 2009Công khai4 Lượt xem 62
                                                                                Tặng những người tôi yêu.
Tự nhiên ox nhìn sững vào mặt rồi phán:
- Sao mà đen thế không biết...
- Cái gì đen hả?
- T nhìn lại da dẻ của mình đi...
Ừ nhỉ, không đen sao được khi suốt ngày phơi nắng ngoài đường...Không đen sao được khi cả tháng qua cứ đi đi về về không biết là bao nhiêu lượt từ nhà lên HN rồi lại từ HN về nhà...Ừ nhỉ, không mệt mỏi sao được khi bao đêm thức trắng, sau bao lo lắng, bồn chồn...Ừ nhỉ, không sụt cân sao được khi ăn uống bữa thất bữa thường, có ngày còn chẳng ăn hột cơm nào vào bụng... Thế mà, T chẳng thấy mệt mỏi một chút nào cả lại còn bị tăng cân nữa chứ...
Sao vậy nhỉ?Phải chăng tình yêu đã cho mình thêm sức mạnh, phải chăng những người thân yêu đã làm cho cô bé T(người khẽ động một tý là "anh ơi") khoẻ mạnh hơn bao giờ hết.
Hà Nội, những ngày nóng nhất, đưa con đi thi, đêm mất điện, con trằn trọc không ngủ mẹ ngồi quạt cho con, nhớ lại ngày con còn bé tý mẹ ầu ơ...mới đó mà đã mười mấy năm rồi..  Để rồi con giật mình tỉnh giấc con cằn nhằn: "Mẹ ngủ đi chứ...".  Khi con làm thủ tục thi ra, con đăm chiêu: "Lỡ con không đỗ thì sao mẹ nhỉ?". Mẹ cười:" Con cứ vào phòng thi với tâm trạng thoải mái con ạ...nếu con không đỗ con về quê, mẹ chăm sóc thêm 3 năm nữa mẹ càng vui..."
- Con trai vào phòng thi, mẹ T làm gì?
- Em đang gội đầu...
- Em bình tĩnh nhỉ?
- Hihi...em biết làm gì cho hết buổi chiều đây?
Để rồi mẹ nhìn con ra khỏi phòng thi với ánh mắt tươi vui rạng rỡ...bao lo lắng bồn chồn của mẹ bay đi đâu hết cả...
Quê, 10 ngày chờ đợi...mẹ làm xe ôm cho con đi học. Mẹ dọn dẹp nhà cửa cho quên đi bồn chồn, lo lắng. Mẹ lo lắng không phải vì con học ở đâu mà mẹ lo lắng vì mẹ sợ con mất lòng tin ở bản thân mình...mẹ sợ con lo lắng nên mẹ cố tỏ ra vui vẻ, nhẹ nhõm...Thế mà đôi lúc con vẫn nhận ra con trách mẹ: Thế mà mẹ bảo mẹ chẳng lo gì cả... Mẹ cười...
Khi con dò trên mạng, thấy đỗ chuyên Toán trường ĐHKHTN..con kêu lên: Ôi ! Con đỗ rồi..., con nói với mẹ..không biết có tin được không nữa,sao con chẳng có cảm giác gì..mẹ à!Mẹ biết con đang vui, mẹ vui với niềm vui của con, con à...
Ba ngày sau, trường ĐHSP báo điểm con lại đỗ với điểm số thật cao...mẹ thật vui khi cô Đang kể chuyện: Con đi học về, mẹ đi vắng, con chạy sang nhà các cô con hỏi : Mẹ cháu đâu? Mẹ biết, người đầu tiên con muốn khoe là mẹ, phải không con...
Bà ngoại ốm, mẹ long đong lên viện...bệnh viện quê thật tệ... bị bệnh này lại chưa bệnh kia..bà sốt 40 độ, cả nhà rối lên...xin chuyển đi HN.
Đêm bệnh viện Việt Đức.
- Này, hết giờ thăm người bệnh rồi, người nhà ra đi. Ai ở lại chăm sóc bệnh nhân thì cho xem thẻ nào...
- Thẻ của chị đâu?
- Ôi, mẹ chị vừa vào lúc 4 giờ chiều..chưa kịp làm thẻ...
- Vậy giấy vào viện đâu?
- Thôi chết, bối rối quá bố chị mang về nhà mất rồi...mẹ chị sốt quá, sáng mai chị đưa được không?
- Vâng, chỉ đến sáng mai thôi nhé..
- Sao hôm nay thằng bảo vệ này nó hiền thế...mọi khi nó quát toáng lên, không thì nó bắt về lấy... Ai đó lao xao.Mình nghĩ thầm: Thật may...
Trong một đêm mà siêu âm, điện tim, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu...mẹ thì sốt cao...lát mình lại gọi bác sĩ: Em ơi, mẹ chị sốt cao chị lo quá...Em lại tất tả chạy sang, khám và cho thuốc....động viên: Không sao đâu chị à...Thế mới biết, tình người đáng quý biết bao...
Đêm, bệnh viện VĐ:
- Anh về nhé, ở lại với con sáng mai anh lại sang, cháu ở đây chơi nhé.... Bố chào mẹ.
Mình nghe quen rồi nhưng Thuỷ thì rất ngạc nhiên: Em không ngờ ông bà tình cảm thế...
- Hihi...Bố mẹ chị vẫn vậy...
Em trêu mẹ: Bọn cháu phải học tập ông bà đấy ạ!
Mẹ cười...
Đêm, bệnh viện VĐ, ngồi nhìn từng giọt nước nhỏ chầm chậm trong ống truyền nghĩ vẩn vơ... Bỗng tiếng cô điều dưỡng : Người nhà bệnh nhân không được ngủ đâu...Bác làm gì thế ạ? Tôi đọc báo - Tiếng Hà Tĩnh ngồ ngộ. Cả phòng cười ré lên...Đọc báo gì mà lại đọc dưới gầm giường thế hả ông? Ôi tôi cười nhiều, đau vết mổ quá... Ai đó kêu. Thầm nghĩ: Ở bệnh viện mà tình cảm chan hoà như trong làng trong xóm...
Sáng, Bệnh viện VĐ:
- Con về cố ngủ đi một lúc nhé? Bố ái ngại.
- Vâng bố không phải lo cho con đâu ạ. Bố ở lại với mẹ nhé.
Con nhìn bố mà thầm nghĩ: Dù sao con ở đêm con vẫn được ở bên cạnh mẹ chứ bố cứ ngồi chờ từ sáng đến 11 giờ mới được vào thăm một chút rồi lại chờ từ 2 giờ đến 4giờ 30 mới được vào mệt mỏi biết bao...
......
Mẹ trong phòng mổ ra, mọi người chạy lại , ông bà nhìn nhau rơm rớm nước mắt...làm cho mình cũng không chịu nổi...
Hôm qua mẹ ra viện rồi, mẹ về nhà trong quây quần con cháu. Nhìn ánh mắt mẹ, nụ cười mẹ...con hiểu: tình yêu đã tiếp thêm sức mạnh cho con.
Em đi vắng, rồi anh lại đi công tác hôm qua mới về... Sáng nay em thật vui khi nghe anh hát " Thuyền và biển" bài hát kỷ niệm của chúng mình...Và cả anh nữa, anh cũng tiếp thêm sức mạnh cho em.
Cảm ơn nhé,  mọi người tôi yêu mến!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét