Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Nói với con


    Đưa con lên trường, chuẩn bị chỗ ăn ở, chỗ học thêm cho con,mẹ lo quá. Chỗ ở thì ổn rồi, ký túc xá khang trang sạch sẽ, con ở cùng phòng với mấy anh chuyên Hoá lớp 12, chuyên Lý lớp 12. Nhìn cái cách mấy anh học bài chăm chỉ mẹ yên tâm. Còn chỗ học thêm cách khoảng 5 km, mẹ lo.Đêm nằm mà không ngủ được, lo con đi đường, lo chênh giờ, lo thâỳ mới bạn mới, lo, lo, lo...
    Mẹ trằn trọc băn khoăn, mẹ than với bác, bác mắng cho mà mẹ chẳng biết nói gì...
- Mày để đấy cho tao.
-Ôi, không!không được chị ơi!
- Thế này cũng  không được, thế kia cũng không được. Mày điên vừa vừa chứ.
     Chị ơi, làm sao em có thể để chị vất vả như thế được cơ chứ, em biết, chị quý chúng em, quý cháu, nhưng chị ơi, chị ốm quá, mệt mỏi quá, em lo...
     Thế rồi mẹ gặp cô của con (cô là bạn của bác). Cô vui vẻ, nhiệt tình. Mới gặp mà mẹ tưởng như chị em đã thân quen từ lâu lắm rồi. Chị em rủ rỉ kể chuyện.Mẹ kể về con, mẹ kể về những lo lắng khi con luôn được mẹ cha bảo bọc, con chưa quen đường HN, con lớn mà tồ tệch cỡ nào...Cô nghe và cô cười.
     Tối,mấy bác cháu kéo nhau đến nhà cô ăn cơm, bún giả cầy ngon tuyệt, canh cua, cà, dưa, thịt kho, trám... và còn gì gì nữa mẹ cũng không nhớ rõ nhưng cái mẹ nhớ rõ nhất là không khí cởi mở chân tình, là những nụ cười ấm áp, là những câu chuyện sẻ chia...Và mẹ thật xúc động và bất ngờ khi cô đưa ra đề nghị mỗi tuần cô sẽ xuống nhà bác Thảo kèm cho con và em Hà An một buổi... Ôi, làm sao để đáp lại lòng cô bây giờ, tất cả phải nhờ vào con đấy , con yêu à. Cố gắng khỏi phụ công cô, phụ lòng cô con nhé!
     Chiều, cô Điệp gọi:" Máy vi tính còn dùng được, chị lên mang về cho cháu đỡ phải về quê cồng kềnh, vất vả". Con biết không, mẹ ngại, nhưng chẳng thể phụ được tấm chân tình ấy, ai bảo bạn blog là bạn ảo, con nhỉ? -  Cô nhận ra con không cô, con cũng học sinh NC nè, con là Hiếu, con mẹ Hường, con ở phòng 410.
- Ừ, cô xin lỗi!
- Cô mang đồ cho ai đấy ạ, cô để con mang?
- Em Tuấn, em học 11A1.
- Cô đừng lo cô ạ, em ở cũng gần phòng con, có gì khó khăn, cô bảo em chạy qua con, cô nhé!
- Em mới lên, còn bỡ ngỡ, nhờ các anh chỉ bảo giúp cô!
     Mẹ về rồi mà vẫn lưu lại nụ cười rụt rè, hiền như con gái của anh học trò cũ nay đã là sinh viên năm thứ 3, lúc nào rảnh, con qua chỗ anh, mẹ tin anh sẽ tận tình nếu con gặp khó khăn, con ạ.
      Còn nhiều, nhiều lắm mẹ sao có thể kể hết những tấm chân tình, con yêu nhỉ? Nhìn con lớn từng ngày, mẹ tin con trai mẹ sẽ không phụ lòng tin tưởng của bác, của cô, của mẹ và của mọi người dành cho con, con à.
      Mẹ yêu và tin con, chàng trai của mẹ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét