Một
ngày giáp Tết xóm làng xôn xao: có người chết, có kẻ giết người cướp
của...Nghe ngóng, bàng hoàng, kinh hãi...Trên con đường nối giữa hai
thôn, nạn nhân nằm đó, chiếc xe đổ chỏng chơ bên cạnh...tiền , giấy tờ
vẫn còn.Công an đến khám nghiệm điều tra.... Người ta biết anh làm nghề
chở xe ôm, nhà rất nghèo, tranh thủ chở mấy chuyến để kiếm chút tiền
thêm vào với vợ con sắm Tết.... Ánh mắt thắt thần của người vợ làm tôi
ám ảnh... Quả thực tôi đã nghe chuyện giết người cướp của xảy ra ở nơi
này nơi khác, chuyện lừa lọc ở chỗ nọ chỗ kia nhưng chuyện xảy ra ngay ở
một làng quê yên ả thanh bình này làm tôi bị sốc. Con đường đó đi giữa
đôi bờ lúa, mới ngày nào lúa còn mơn mởn đang thì con gái, mới ngày nào
chỉ tấp nập những chuyến công nông vàng óng lúa về Con đường đó tôi đã
đi qua bao lần, con đường đó đã chứng kiến hạnh phúc lứa đôi của những
đám rước dâu...mà giờ đây phải chứng kiến thêm một cảnh đau lòng. Một
nỗi buồn nhói lên trong tim.
Rồi hung thủ sa lưới. Y là
một con nghiện, 27 tuổi, sau khi giết người định lấy xe nhưng có xe đi
ngược lại y chạy nấp dưới cánh đồng, lát sau đàng hoàng ra xem như mọi
người...
Theo chân vụ án tôi đến
với phiên toà xử y. Nghe lời khai của y làm tôi sửng sốt: Y lấy được của
nạn nhân một chiếc điện thoại bán được 70nghìn đồng... 70 nghìn bán cả
mạng sống. Chao ôi! Cái đói cái nghèo...70 nghìn mua cả bản án tù chung
thân.... Nhìn ánh mắt vô hồn của y khi nghe toà tuyên án tôi thầm nghĩ:
Những ngày còn lại của y có phút nào y hối hận...
Một vụ án khác xử cùng
ngày hôm đó làm tôi giật mình. Một học sinh lớp 11 trốn học đi chơi,
trong túi có 7 nghìn đồng, em vào hiệu cầm đồ cầm chiếc xe của mình với
giá 100nghìn đồng. Chủ quán mở két lấy tiền và loay hoay viết phiếu...
mà không ngờ tai hoạ ập xuống đầu mình. Những tưởng trong két có rất
nhiều tiền nên bị cáo đã đâm chết anh và còn dùng ngay con dao ấy cắt cổ
anh... Tàn ác không thể chịu nổi.Giá phải trả của em là 18 năm hai
tháng trong tù... Tương lai xa xăm mịt mờ ? Nhìn ánh mắt đớn đau bất
lực của mẹ bị cáo, thương cảm và trách giận vô cùng...
Trên đường về tôi cứ miên
man suy nghĩ: ma tuý, điện tử làm cho con người mất hết nhân tính..Vì
mưu sinh cuộc sống mà người ta phải làm những nghề nguy hiểm đến tính
mạng...
Có cách nào để cho thế hệ trẻ hiểu ra điều đó?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét