Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Chuyện của những lời ru buồn...

Chuyện của những lời ru buồn.
00:15 19 thg 10 2010Công khai3 Lượt xem 53
     Tôi gặp em trong tiệm gội đầu. Em nhỏ nhắn trông có vẻ như vừa mới ốm dậy. Điều em làm tôi đặc biệt chú ý là đôi mắt của em.Nhìn sâu vào đôi mắt to và đẹp ấy tôi cảm thấy có một cái gì đó, nửa như trẻ thơ, nửa như già dặn, nửa long lanh nửa lại vương buồn... Vừa gội đầu cho khách em vừa rủ rỉ kể chuyện. Em vừa mới sinh con được mười ngày. Rồi em kể, lúc sinh con em đau đớn ra sao, thằng cu con phàm ăn tục uống thế nào, mới có mười ngày mà khỏe lắm có lúc đạp tung cả chăn tã. Tôi nằm nghe, thêm góp đôi câu mà trong lòng trào lên niềm thương cảm. Chồng em đâu, mẹ em đâu, sao mới sinh con được mười ngày mà em đã phải đi làm thế này? Bất giác tôi hỏi:
- Em bao nhiêu tuổi? 
- Em sinh năm 1992.
- Em còn trẻ quá! Tôi giật mình.
- Sao lấy chồng sớm thế em?
- Em sợ ế chị à. Em cười.
      Em kể, nhà em nghèo lắm, anh trai em cũng học giỏi, thi được đại học mà chẳng có tiền đi học, em là con gái nghĩ học cũng chẳng làm gì nên học xong THCS em xin đi làm ở quán gội đầu và ở đây em gặp anh ấy.
- Vậy em yêu bao lâu thì cưới?
- Ôi trời, có người hỏi thì lấy chứ lúc đó em chẳng nghĩ gì, nhưng về sống với nhau, cũng thấy yêu chị ạ.
      Rồi em kể, chồng em hơn em 10 tuổi, già một chút nhưng tâm lý lắm, em sợ lấy chồng ít tuổi lắm. Như bạn em đấy, hai vợ chồng bằng tuổi nhau, đi đám cưới bạn, vợ muốn khoác tay một tý, chồng nó hất tay ra, nó còn bận đi trêu gái. Em sợ, con gái yêu lâu, lỡ mang bụng ra nó lại không cưới, phải theo không, về nhà chồng nhục lắm. Em kể bạn em, cũng bằng tuổi em mà hai đứa con rồi, nhà chồng không chấp nhận, không cưới hỏi, chỉ cho hai vợ chồng nó một cái quán ở ven đê, ra đấy bán hàng lặt vặt kiếm sống. Có lúc đói quá, chồng nó lại phải về nhà bố mẹ, xin mấy bát cơm ra cho vợ con. Lại còn một đứa bạn khác của em, lấy chồng, có hai vợ chồng ở nhà, bố mẹ chồng đi vắng. Đêm, chồng đi chơi, đứa con được khoảng 3 tháng nó vừa bế con, vừa đi tìm chồng, mà lại đi xe máy mới kinh chứ...Yêu chồng nhiều để mà ghen thế, khổ lắm.
     Tôi nằm yên nghe em kể chuyện. Nói như em, lấy chồng sớm có con sớm sau này con lớn sớm thì nhàn sớm. Em là người may mắn hơn bao nhiêu là bạn bè, có chồng, có con, có công việc để làm và bằng lòng với cuộc sống của mình. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn đôi dáng người gầy yếu mảnh mai của em, nhìn vào đôi mắt to và đẹp của em lòng tôi lại buồn đến vậy.Với suy nghĩ của em,với cuộc sống hiện tại của em tôi biết tôi chẳng thể làm gì. Chẳng thể an ủi, chẳng thể khuyên ngăn nhưng tôi thầm mong cuộc sống của em bớt khó nhọc, mong em bé của em luôn mạnh khỏe và mong rằng  bớt đi "những lời ru buồn mênh mang... sau lũy tre làng..."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét