Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Cho con, những học trò yêu của cô

Cô muốn viết cho con, những học trò yêu mà cả năm qua cô đã nâng niu dìu dắt. Cô muốn viết cho con, những đôi mắt trong veo luôn nhìn cô yêu mến và tin cậy. Cô muốn viết cho con và viết cả cho cô. Cô muốn chia sẻ cùng các con những giọt nước mắt trong lần vấp váp đầu đời.
      Con yêu! Vẫn biết rằng, thi cử là nghiệt ngã, là khốc liệt nhưng quả thực cô không dám nhìn vào mắt các con bởi cô biết, nếu nhìn vào đó, cô cũng sẽ òa khóc bất cứ lúc nào. Vẫn biết rằng, ai cũng phải trải qua những khoảnh khắc không như ý trong cuộc sống nhưng điều cô sợ nhất là giờ phút chia tay các con...Vẫn biết rằng thể nào giây phút này cũng đến nhưng trong lòng cô, sao mà buồn đến vậy.
      Cô nhớ mới ngày nào các em còn bỡ ngỡ rụt rè bởi lạ thầy lạ bạn, cô nhớ tiếng cười con trong vắt, cô nhớ lời con nhỏ nhẻ tâm tình, cô nhớ ánh mắt con hồn nhiên tinh nghịch.Cô nhớ những cách giải hay, cô nhớ những bài toán khó. Cô nhớ những hờn dỗi đáng yêu, cô nhớ những chua ngoa lí lắc. Con biết không, tất cả, tất cả đã động viên cô vượt qua bao áp lực của cuộc sống. Nhìn con học, con đùa cô thấy mình như trẻ lại, nhìn các con gắng sức thi đua, nhìn khuôn mặt rạng ngời của con khi được phê điểm tốt cô cảm thấy yêu nghề, yêu đời hơn. Cô cảm ơn các con.
       Ngày hôm nay, nhìn những khuôn mặt con cố gắng để kìm nén để khỏi bật khóc cô cảm thấy hình như mình có lỗi. Nhưng con ơi, lực bất tòng tâm, biết sao giờ? Trong giờ phút chia tay lưu luyến này, cô biết, nói điều gì cũng chỉ là khách sáo nhưng cô mong các con - những học trò yêu của cô hãy dũng cảm và kiên cường lên, con nhé. Ngày hôm nay, có thể các con chưa may mắn nhưng cô biết với sự nỗ lực không ngừng của mình, với lòng quyết tâm và sự yêu mến của các con dành cho cô chắc chắn một ngày nào đó các con sẽ đạt được những thành công trong học tập. Ngày hôm nay, chưa được chọn vào đội tuyển đi thi học sinh giỏi tỉnh con có thể rất buồn, cô biết, nhưng cô mong rằng nỗi buồn ấy sẽ là một cú hích để các con tiến xa hơn trên con đường tri thức, đừng mất lòng tin, con nhé!
       Viết cho con những dòng này là lúc cô đang khóc, những giọt nước mắt yếu đuối và bất lực bởi không thể làm được gì hơn cho các con nhưng trong sâu thẳm tận đáy lòng cô vẫn tràn đầy niềm hi vọng rằng chỉ mươi năm nữa thôi những cô cậu học trò năm nay sẽ đến chào cô với nụ cười rạng rỡ:" Con đậu đại học rồi, cô ơi!". Phía trước là bầu trời cao và rộng, cô luôn tin tưởng rằng các con - những cánh chim cứng cáp và khỏe mạnh sẽ vững bước trên con đường học vấn. Hãy đi tiếp và làm tiếp những điều mà cô còn chưa làm được, nghe con.
      Yêu con nhiều - Những niềm hi vọng của cô!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét