Cô ấy dịu dàng xinh đẹp như một đoá hoa hàm tiếu. Ký ức của tôi về cô
ấy là những năm tháng học cấp III cùng nhau. Đã bao lần tôi mơ tưởng
được vuốt ve mái tóc dài óng ả ,mượt mà của cô ấy. Đã bao lần tôi ước ao
được cầm bàn tay mềm ấm của em ... Tim tôi run lên khi nhận được tín
hiệu bật đèn xanh của cô ấy. Cảm xúc ngọt ngào của mối tình đầu đưa tôi
về những buổi chiều đạp xe trên triền đê lộng gió với tiếng cười trong
veo của cô ấy. Kỷ niệm thường dẫn tôi về những khoảnh khắc dạo bước bên
nhau với những vạt hoa dại nở tím mơ màng. Phải, tôi mơ về một tình yêu
trường tồn như cỏ dại: dù mưa nắng, bão bùng, khô hạn... khắc nghiệt đến
đâu thì cứ đến mùa xuân chúng vẫn nở hoa trải thảm cho những con đường
quê...Như những con thiêu thân, chúng tôi lao vào nhau bất chấp kỳ thi
đại học sắp tới, bất chấp sự can ngăn của bố mẹ, thầy cô... Tuổi trẻ
bồng bột và lạ lùng thế đấy: cái gì người lớn càng cấm thì lại cố làm
cho bằng được.Tôi đã nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian này
nếu như không có ngày hôm ấy.
Tôi,
cô ấy và Hoà ( bạn chung của tôi và cô ấy) đi chơi cùng nhau, em và tôi
đã có những giây phút thật ngọt ngào say đắm. Người tôi lâng lâng như đi
trên mây, tôi như say bởi những xúc cảm, những đụng chạm vuốt ve như
còn đọng trên da thịt một thằng trai mới lớn... Tôi nhắn tin cho cô ấy:
" Linh à! Bạn thật xinh đẹp. Thành là người hạnh phúc nhất trên thế gian
này". " Yêu Thành á! Ôi không có đâu... đó chỉ là... còn người Linh
thực sự quan tâm là người bên cạnh cậu ấy hôm nay cơ..." Tin nhắn trả
lại làm tôi choáng váng. Giật mình, trên tay là điện thoại của Hoà,
không hiểu sao tôi lại cầm nhầm máy của bạn ấy....
Và mặc cho cô ấy năn
nỉ, mặc cho cô ấy van xin... tôi xa cô ấy với trái tim rỉ máu mà không
một lời giải thích. Tôi lao vào học như điên để quên đi mối tình đầu,
tôi vật vã, tôi đớn đau, tôi khổ sở...
Người con gái thứ hai
đi qua đời tôi là cô bé nhà bên. Vui vẻ, lý lắc mỗi lần tôi về phép .
Ngày ấy tôi đang trong quân ngũ. Mẹ bảo:
- Con bé ấy ngoan hiền lắm...
- Nó ríu rít như con chim sâu ấy làm mẹ đỡ trống trải hiu quạnh khi con vắng nhà...
Còn em,
em chinh phục tôi bằng vẻ nhí nhảnh hồn nhiên của tuổi 17, em chinh phục
tôi bằng đôi mắt tròn xoe, đen láy với ánh nhìn trong veo như thể tất
cả mọi thứ trên đời là đẹp đẽ ngọt ngào.
- Anh ơi! Màu xanh áo lính là em thích nhất đấy!
- Anh à! Anh kể chuyện thao trường đi!
Tôi có cảm giác em tin
tất cả những gì tôi nói, còn tôi thì tin em khi trong cái giá buốt của
đêm Giáng sinh em thì thầm:" Cầu chúa cho chúng con mãi mãi bên nhau..."Trong trái tim anh lính xa nhà đã có bóng hình em cũng là lúc tôi nhận được tin em lấy chồng với cái thai bảy tháng...
Ôi đàn bà, tôi sợ đàn bà...
- Cô biết không? Lúc đó tôi vẫn còn là trai tân đấy. Anh khẽ cười.
Trước mặt tôi người đàn ông khoảng 40 tuổi vẫn đang đều đều kể chuyện. Giọng nói anh trầm ấm nhẹ nhàng làm cho tôi như bị hút vào câu chuyện. Đầu anh hơi cúi, vài sợi tóc vương nhẹ trên vầng trán cao cương nghị cũng không thể làm cho khuôn mặt điển trai của anh bớt lạnh lùng kiêu bạc. Có nét buồn nào đó thoáng qua trong đôi mắt thông minh trong sáng kia. Tôi thầm nghĩ: Người đàn ông hào hoa này chắc hẳn đã làm chao đảo trái tim của nhiều cô gái...
- Anh kể em nghe về tình yêu của anh chị đi! - Tôi tò mò và thầm nghĩ chắc hẳn đó là một câu chuyện không kém phần lãng mạn.
- Biết
nói từ đâu nhỉ? Tôi chỉ có thể nói rằng đó là người đàn bà chưa bao giờ
hiện ra trong giấc mơ của tôi . Nếu có thì đó là một hình hài không có
khuôn mặt hoặc khuôn mặt méo mó kỳ dị... Tôi có thể khẳng định chắc chắn
rằng : tôi chưa từng yêu cô ấy.
- Vậy tại sao anh lại lấy chị ấy? - Tôi thắc mắc.
- Chuyện dài lắm cô à!
Câu
chuyện bắt đầu từ lời trêu chọc của mọi người. Cô ấy là đồng nghiệp của
mẹ tôi, cô ấy ra vào nhà tôi như con cháu trong nhà. Lúc nào cũng mẹ mẹ
con con với mẹ tôi. Tôi đâu có biết rằng đó là sự sắp xếp của cô ấy. Hồi
ấy, tôi đang học đại học. À ! Tôi quên chưa nói với cô là khi rời quân
ngũ tôi tiếp tục thi và học đại học. Trong lớp tôi lớn tuổi hơn các bạn
cùng trang lứa, các bạn coi tôi như anh lớn trong nhàcó cái gì khó khăn
lại véo von: " Anh hai ơi! Tư vấn giúp em với..!" hay " Đại ca ơi! Em
thích một em bên sư phạm. Hôm nào dẫn về ra mắt đại ca nhé..". Thế mà
tôi bị " trói"...
- Ôi ! Anh làm em hồi hộp quá! Tôi khẽ kêu lên.
- Cô có tin được rằng: Có người cưới vợ bằng cách rút thăm không?
- Thật thế ạ? Anh kể em nghe đi?
- Cái
cảm giác một bên là người yêu và một bên là người đang mang giọt máu của
mình là cảm giác hãi hùng nhất mà tôi từng gặp.- Giọng anh trầm hẳn
xuống.
Nước mắt
, giằng xé, tranh giành... Lòng vị tha, lương tâm , trách nhiệm, trái
tim đồng loạt lên tiếng làm cho đầu tôi tưởng sắp nổ tung. Tôi phó mặc
số phận bằng cách rút thăm. Và cô ấy thắng. Cho đến bây giờ tôi vẫn bị
ám ảnh bởi ánh mắt, lời nói của bạn gái tôi khi đó:" Vâng, chị thắng
rồi! Chị chăm sóc anh giúp em nhé. Chúc anh chị hạnh phúc!". Miệng nói
thế mà đôi mắt cô ấy ầng ậc nước. Cay đắng, chua xót tôi tự sỉ vả mình
là thằng đàn ông vô dụng nhất trên thế gian này.
Tôi đã
từng thầm mong con gái tôi sẽ là nhịp cầu nối giữa tôi và cô ấy. Tôi đã
thực sự cố gắng nhưng thú thực mỗi lần đụng vào cô ấy là tôi lại có cảm
giác rờn rợn, gai gai . Cái cảm giác ram ráp, ươn ướt như đụng vào ra
một con rắn độc.Tôi đau đớn hơn nữa khi cô ấy coi con gái tôi như một
thứ vũ khí để uy hiếp tôi. Khi có gì không vừa ý là con bé lại bị hành
hạ đến khổ sở...Cô ấy tiêm vào trái tim non nớt của con tôi mùi vị của
sự chia lìa. Mỗi lần tôi về là con bé không rời tôi nửa bước.Khi ngủ
cũng nắm chặt tay bố như thể có ai đó sẽ cướp bố đi mất...Nhìn gương mặt
đáng yêu của con bé tôi biết tôi đã nợ con bé quá nhiều." Mình sẽ sống
vì con gái." Đã bao lần tôi tự dặn mình như vậy.
- Vâng, cuộc sống thật khắc nghiệt, anh nhỉ? Tôi khẽ nói.- Chưa hết đâu, cô ạ! Giọng anh lại đều đều.
Nếu như
vợ tôi đã "trói" thể xác tôi bằng tấm giấy đăng ký kết hôn thì người con
gái đó lại "trói chặt" tôi bằng nỗi nhớ, bằng những sợi dây vô hình,
dịu dàng mà đau đớn. Anh thở dài.
- Thế ạ! Tôi thực sự hồi hộp trước khi anh bắt đầu kể tiếp.
Cô ấy
cũng là bạn học hồi cấp III của tôi. Trên bãi biển chiều hôm đó, tôi
sững người khi chợt nhận ra em. Lướt qua trong trí nhớ tôi là cô bạn nhỏ
bé, khiêm nhường. Cô ấy mãi mãi sẽ là đám đông nếu như không có sự tình
cờ đó. Tôi thầm kêu lên: " Sao ngày xưa mình lại không nhận ra bạn
nhỉ?". Giờ đây, trước mặt tôi là một cô gái dịu dàng, đằm thắm. Trong bộ
váy nhã nhặn em trẻ hơn so với tuổi rất nhiều. Gương mặt tròn với làn
da mịn màng rạng ngời tươi tắn. Em như một đoá hoa đã mãn khai rực rỡ và
khao khát...Tôi chợt thắc mắc: Tại sao cùng ở một thành phố nhỏ như bàn
tay con gái thế này mà mình lại không bao giờ gặp cô ấy?
- Chào Thành!
- Đi biển một mình hả? Sao không cho con gái đi cùng?
- Ừ, bạn khoẻ không? - Tôi tránh câu hỏi của em.
- Mình bình thường, còn bạn thế nào? Giọng em run run.- Mình có thể mời bạn một ly cà phê được không? Tôi ngập ngừng.
Thế rồi, trong không gian êm đềm củ quán cà phê ấy cô ấy kể cho tôi nghe tất cả....
- Thành à!Có lẽ chẳng bao giờ bạn biết được tình cảm của mình nếu không có buổi chiều hôm nay, phải không?
- Không
đâu, mình phải cám ơn trời vì đã cho mình gặp lại bạn. - Tim tôi ngập
ngừng lên tiếng nhưng tôi vẫn cười: " Bạn trách tớ đấy à?"
- Tớ cũng không biết nữa! Đôi hàng mi cong vút của em khẽ rợp xuống làm tim tôi nhói lên.
-Bạn biết không? Khi
con tim trinh nguyên của mình biết đập loạn nhịp vì "ai đó" thì người đó
chính là bạn đấy, Thành à. Mình đã từng yêu, mình đã từng ghen khi bạn
sánh bước cùng "ai đó", mình đã từng đau khổ khi biết bạn không hạnh
phúc.Mình dõi theo từng bước bạn đi âm thầm và lặng lẽ. Tim mình bị bóp
nghẹt khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông lạnh lẽo, đơn côi ngay trong
tổ ấm của mình. Mình yêu bạn, đơn phương và vô vọng...Và hôm nay mình
đầu hàng chính mình, mình quyết định gặp bạn....Không biết bằng cách nào chúng tôi đã ở bên nhau. Chưa bao giờ tôi có được những cảm giác ngọt ngào, trọn vẹn đến thế. Như những làn mưa mùa xuân mơn man trên da thịt. Như những đợt sóng trào đợt nọ tiếp đợt kia. Như gió, như bão, như rượu, như thơ..tôi có cảm giác như thời gian và không gian như ngừng lại chỉ còn tôi và em trên thế gian này.Thú thực, đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn thấy vẹn nguyên y như em vừa mới cùng tôi....
Rồi em kể tôi nghe về cuộc sống của em. Một cuộc sống viên mãn đủ đầy. Một người chồng thành đạt với hai đứa con ngoan ngoãn, xinh xắn , học giỏi. Em nói rằng: Chỉ với tôi một lần duy nhất để tôi mãi mãi trọn vẹn trong " khoảng trời riêng" của em. Em xin lỗi tôi.... Em xin tôi để em sóng phần đời còn lại trọn vẹn bên chồng con.
Em đi rồi mà tôi vẫn bàng hoàng như vừa trải qua một giấc mơ... Ngày ngày nhìn em rạng ngời hạnh phúc bên chồng con tôi không thể nào chịu nổi, tôi mừng cho em, tôi tủi cho tôi. Tôi thất bại, tôi trắng tay...và hôm nay tôi ra đi như trốn chạy, trốn chạy em, trốn chạy tôi, trốn chạy cuộc đời...
" Cuộc tình nào đã xa khơi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình ,bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ
Lời hẹn thề , là những cơn mê..."
Giọng hát Khánh Ly như kéo tôi về thực tại hay thực tại kéo tôi vào trong câu chuyện của anh tôi cũng chẳng hay biết nữa.
- Cô à!
Cảm ơn cô đã nghe tôi nói, cảm ơn cô vì tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi
trải lòng mình với một người xa lạ. Tiếng nói anh như vẳng lại từ nơi
nào xa lắm.
Tôi lơ
đãng nhìn sân ga tấp nập dưới kia mà lòng chợt bâng khuâng: Trong dòng
người hối hả kia có những ai đang tìm về tổ ấm, những ai đang trốn chạy
cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét