Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Nhật ký một chuyến đi...(4)

Nhật ký một chuyến đi...(4)
05:04 23 thg 6 2011Công khai4 Lượt xem 43
      4. Quảng Bình, Quảng Trị.
      Xe đi ngang qua Quảng Bình vào buổi chiều nắng nhạt, em muốn dừng lại để tận mắt thưởng thức vẻ đẹp của những cồn cát trắng, cát trắng là đặc sản của Quảng Bình đấy anh ạ. Em còn nhớ, có lần, anh Sao Hồng đã kể em nghe chuyện về những đồi cát trắng vun tròn như bầu vú mẹ, những bông hoa cát, những đường vân cát, sắc nét và sống động như thể được chau chuốt bởi nhà họa sĩ tài ba. Đồi cát trắng mịn màng, bức tranh khổng lồ được tạo ra bởi gió, bởi mưa luôn là hoài niệm của những người con Quê Choa khi xa xứ. Đẹp đến vậy mà mong manh làm vậy, chỉ cần một cơn gió, một trận mưa hay đơn giản là một dấu chân thôi cũng làm cho bức tranh bị biến dạng. Nhưng cũng chẳng sao, một bức tranh khác lại hiện ra lấp lánh và ảo diệu. Được chiêm ngưỡng những tác phẩm tuyệt vời đó cũng là hạnh phúc. Một ý nghĩ ngồ ngộ bất chợt hiện ra, khiến em thấy vui vui.
       Đang miên man với cát, điện thoại khẽ rung, tin nhắn đến" Em đi đến đâu rồi?" Em mỉm cười, thấy lòng rộn ràng chi lạ." Em đang đi ngang qua nhà anh..."Tinh nghịch, em nhắn lại mà nụ cười chưa tắt trên môi.  Lệ Thủy, Quảng Bình - nhà bạn em ở đó. Biết chẳng thể gặp để hàn huyên nhưng lòng em cứ rưng rưng khi nhớ tới một lần offlin nào đó, qua điện thoại, tiếng Quảng Bình em nghe câu được câu chăng, "anh nói chậm thôi, em không nghe rõ..." Vâng, tiếng quê choa "Cái gầu thì bảo cái đài/Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi/Chộ tức là thấy mình ơi/Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em/Thích chi thì bảo là sèm/Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào..." học được không dễ dàng gì, đừng trách em anh nhé, bởi anh  biết rằng"Em cười bối rối mà thương/Thương em một lại trăm đường thương quê/Gió Lào thổi rạc bờ tre/Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn/Chắt từ đá sỏi đất cằn/Nên yêu thương mới sâu đằm đó em."phải không anh?
       Khúc ruột miền Trung lả đi vì nắng nóng. Xe vẫn cần mẫn băng đường. Nhìn những đồi sắn (củ mì) cằn cọc héo rũ, những vạt cỏ cháy sém , những cơn gió mang hiểm họa cháy rừng em cảm thấy mình bất lực. Thế nhưng, người miền Trung chẳng bao giờ chịu đầu hàng số phận. Ở ngôi chợ Kẻ Diên (nay là Diên Sanh) thuộc vùng quê Hải Lăng (Quảng Trị) có một câu ca dao được truyền lại từ bao đời mà ai cũng thuộc: câu ca về một bà mẹ nghèo sau lũ lụt ra chợ Kẻ Diên mua về một con gà mái, đẻ mười cái trứng mà ung hết bảy, còn ba trứng nở ra ba chú gà con thì “con bị diều tha, con bị quạ bắt, con bị chim cắt xơi”.Nghĩa là trắng tay đến tận cùng vậy mà vẫn cứ động viên mình: Đừng than phận khó ai ơi/Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây! (Câu ca dao này hay đến độ đã được đưa vào sách giáo khoa và được coi như một biểu tượng của ý chí, không bao giờ khuất phục hoàn cảnh của người Việt!).Thương lắm, miền Trung ơi!
       Hôm trước, khoe em đi chơi Huế, chị đùa:" Đi vô Huế, qua Đông Hà quê chị đảm bảo với em rằng, em sẽ chẳng thích ra khỏi xe để thưởng thức  món "gió ngoại" và nắng gắt gao của miền Trung đâu..." Chị ơi, dẫu có nắng  có gió em vẫn muốn được gặp và trò chuyện với người chị yêu dấu, người đã không chịu đầu hàng số phận, đẩy lùi bệnh tật để sống vui, sống khỏe, người là tấm gương về ý chí kiên cường trong cuộc sống để mỗi lần có điều chi ấm ức, muốn mít ướt em lại đem ra soi để tự trấn an mình. Chị ơi, dẫu có nắng có gió, em vẫn muốn dừng lại bên dòng sông Thạch Hãn để kính cẩn nghiêng mình, tri ân các anh hùng liệt sĩ, để hứa với các anh rằng: Mỗi tấc đất quê hương, máu hồng anh đã đổ, lớp anh trước, lớp em sau, chúng em sẽ quyết giữ lấy biển lấy trời, nơi cao xanh các anh hãy yên lòng và phù hộ cho sự bình yên của đất nước mình, các anh nhé!
      "À á ơ a a à á ơi ... Ai vô xứ Huế thì vô/Chớ sợ Truông nhà Hồ, chớ sợ Phá Tam Giang à ơi" .Câu hát ngọt ngào như lời mời gọi. Vâng, em sẽ chẳng sợ đâu, bởi Truông nhà Hồ ngày nay đâu còn là sào huyệt của bọn cướp nguy hiểm, Truông nhà Hồ còn là nơi trú ngụ của các nghĩa sĩ Cần Vương đi theo vua Hàm Nghi và tướng Tôn Thất Thuyết chống thực dân Pháp xâm lược. Trong cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước, Truông nhà Hồ không còn là truông vắng mà trở thành đường lớn, tấp nập xe pháo hành quân, và được đặt tên mới là "Dốc 6 độ".
      Huế thương đây rồi!Ta tạm dừng chân ở đây anh nhé! Huế đẹp và Huế thơ, chắc có nhiều điều để kể. Hẹn gặp anh tại xứ Huế mộng mơ.

(Còn tiếp: Huế mộng mơ)



Vân cát


Bình minh trên đồi cát



Hoa cát



Vân cát



Điêu khắc cát



Vũ điệu cát

 
http://tamnhin.net/Uploaded/thuhuyennguyen/Images/2011/Thang%20-%203/4.3/20110302090648_3.jpg

Cacbon đen biến dang cát Quảng Bình


P/s: Ảnh sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét