Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Đọc "Tạ lỗi con tim" và cảm nhận...

Đọc "Tạ lỗi con tim" và cảm nhận...
23:28 4 thg 9 2009Công khai4 Lượt xem 39
TẠ LỖI CON TIM (Bài thơ cóp từ blog Hồng Nhật)
Cảm ơn anh đã nắm tay em ngày hôm qua.
Để em có cảm giác được anh yêu,
Là thật chứ không là tưởng tượng
***
Biết rằng anh chẳng thể đi về phía em;
Em cũng sẽ không chờ anh ở cuối đường.
 ***
Nhưng…em rất yêu anh.
Chẳng hiểu sao lại thế nữa.
Chẳng phải vì anh bảnh trai nhà giàu học công nghệ thông tin,
Thế mà…em không thể.
Không thể nào phủ nhận nỗi nhớ anh
***
Có những sai lầm sẽ vẫn mãi là sai lầm,
Và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm.
Nhưng nhờ có nó mà ta biết,
Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim thực sự cảm nhận.
Lời bình:
Tiếp xúc với bài thơ này khi mọi người còn đang tranh cãi: Là thơ hay không phải là thơ... điều đó tôi lơ ngơ chẳng biết nhưng có một điều tôi cảm nhận được ngay tức thì đó là cách bày tỏ tình cảm của em - nhân vật trữ tình trong đó thật tuyệt vời.
Cảm ơn anh đã nắm tay em
Để em có cảm giác được anh yêu,
Là thật chứ không phải tưởng tượng
Nếu để nguyên từng dòng thơ thì đây là những câu nói bình thường, không màu mè hoa mỹ nhưng vô cùng chân thật. Cảm ơn chỉ vì một cái nắm tay,cảm ơn vì một sự tiếp xúc thông thường, sao lạ thế nhỉ? Có cái gì như là bất ổn? Nhưng sau khi đọc hai dòng thơ kế tiếp thì người đọc chợt nhận ra một tình yêu đơn phương trong sáng, thánh thiện thấp thoáng trong từng câu chữ. Anh ơi! Em đã từng mơ, anh ơi em đã từng mong, em đã từng tưởng tượng... chỉ cần anh quan tâm một chút, một chút thôi trái tim em đã được sưởi ấm rồi. Cảm ơn cái nắm tay của anh, cảm ơn cái "cảm giácđược anh yêu" hiển hiện đang ve vuốt trái tim đơn phương của em.Nồng nàn và dũng cảm vô cùng.
Biết là anh chẳng thể đi về phía em;
Và em cũng không chờ anh ở cuối con đường.
Người ta nói tình yêu là mù quáng nhưng những dòng thơ này làm người đọc cảm thấy sự giằng xé giữa một trái tim đa cảm với một cái đầu tỉnh rụi.Cái giằng xé bởi hoàn cảnh trớ trêu, cái hoàn cảnh chẳng thể nào thay đổi ấy làm cho em bất an.Cái giằng xé ấy còn gấp trăm gấp ngàn lần cái giằng xé giữa yêu và không yêu. Giá như em có thể chỉ yêu thôi để người thân và bạn bè có thể nhắc nhở: Này tỉnh lại đi! Nhưng đau đớn biết bao, bối rối biết bao vì em mơ trong khi đang tỉnh?
Nhưng…em rất yêu anh.
Chẳng hiểu sao lại thế nữa.
Chẳng phải vì anh bảnh trai nhà giàu học công nghệ thông tin,
Thế mà…em không thể.
Không thể nào phủ nhận nỗi nhớ anh
Cung bậc cảm xúc được đẩy lên theo từng đoạn thơ.Yêu và nhớ là những cảm xúc thông thường của những người đang yêu nhưng yêu và nhớ trong đoạn thơ này khiến người đọc cảm thấy có cái gì bóp nghẹt nơi trái tim, nó như một lưỡi dao sắc lẻm, cứa ngọt vào da thịt mà chẳng thấy đau, nó nôn nao hoang hoải đến mức người ta cảm thấy mình thật bất công với chính mình.Em yêu anh "chẳng phải vì anh bảnh trai nhà giàu học công nghệ thông tin".Anh ơi,cho dù thiếu những điều đó trong mắt em anh cũng vẫn  rất đáng yêu .Giá như em biết được yêu anh vì lẽ gì, giá như em biết được điều gì ở người đàn ông đặc biệt này làm cho em phải xốn xang khủng khiếp, để em mãi kỳ vọng bởi hai chữ "tri kỷ", để em không thể giết chết được cảm xúc từ khi nó mới manh nha thì có lẽ tâm trạng em không rối bời đến thế. Nồng nàn và đắm say, dịu dàng và nữ tính, chân thật và vô cùng dũng cảm, cô đã bày tỏ lòng mình, dám yêu và nhớ đến tận cùng.
Yêu anh là sai lầm, bày tỏ tình yêu đó với anh lại là một sai lầm nữa,người ta đau khổ vì sai lầm. Phải trải qua bao cung bậc cảm xúc đắng cay, ngọt ngào, rối bời, hoang hoải,...phải trải qua cái cảm giác gồng mình lên bắt trái tim ngoan ngoãn theo sự chỉ huy của cái đầu, phải trải qua cái đớn đau khi tình yêu đơn phương chưa được ngỏ cô mới nhận ra:"Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim thực sự cảm nhận".Nó như một tuyên ngôn, một lời tạ lỗi với trái tim bởi những gì mà trái tim đã trải qua.
Miên man trong dòng cảm xúc, người đọc chợt giật mình:Có phải những rối bời, ngổn ngang kia đã khiến cho bài thơ không bị gò bó về câu chữ, vần điệu? Có phải những đắm say nồng nàn của tình yêu tự nó đã nói lên tất cả. Và với tôi, bài thơ này nên thơ hơn bất cứ bài thơ nào.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét