Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Phút xao lòng...

Phút xao lòng...
00:46 6 thg 12 2008Công khai3 Lượt xem 41
Truyện viết từ cảm xúc sau khi đọc bài thơ "Những phút xao lòng" của Thuận Hữu


"...Em nhớ anh buồn vui nơi đó
Em nhớ anh từng đêm gió về
Bao ước mơ từ thời thiếu nữ..."
    Tiếng hát Hồng Nhung như lay động tâm hồn ai đó, lời bài hát nhẹ nhàng sâu lắng thật đúng với tâm trạng nó trong buổi sáng như sáng nay...Buổi sáng mùa đông với sương giăng bàng bạc, buổi sáng mùa đông với cái se lạnh đủ để người ta ao ước chăn ấm nệm êm.... Mắt xa xăm nhìn dòng sông hiền hoà, nó thả hồn trôi về ký ức...
                                                                    *   *   *
- Ngọc! Có phải Ngọc đấy không?
- Chào bạn!
Một thoáng ngỡ ngàng, một thoáng bâng khuâng, một thoáng bối rối, nó chào lại người ta như một cái máy - chào để che đi sự hồi hộp của mình...
- Bạn mới về à?
- Bạn làm gì?
- Bây giờ bạn ở đâu?
Nó hỏi, nó trả lời, nó nói...như che đi tâm trạng của mình. Nó nghĩ người ta chỉ tình cờ gặp lại, nó biết có lẽ chẳng bao giờ người ta biết được tình cảm của nó nhưng sao người ta lại gặp nó đúng vào cái lúc mà nó không ngờ đến nhất. Nó nói , nó cười nó không nhớ nó đã nói những gì, người ta nói gì nữa... Để rồi lòng nó dậy sóng khi nghe người ta nói( mà như  lẩm bẩm một mình): Tại sao ngày xưa mình lại không phát hiện ra bạn nhỉ?
                                                         *     *     *
- Ngọc, em có điện thoại này. Tiếng ông xã  nó vọng vào bếp khi nó đang nấu cơm.
- Dạ, em ra ngay đây!
Thật bất ngờ - điện thoại của người ta.
Thật lạ lùng là nó- một phụ nữ tuổi 37, có chồng, có con rồi..- lại bồi hồi đến thế,tim nó đập loạn xạ, hai má nó nóng bừng,giọng nói nó ấp úng,vấp váp...Nó có cảm giác nó 17 tuổi.
- Sao bạn có số điện thoại nhà tớ?
- Người ta sẽ có nếu người ta quan tâm đến ai đó..
- Bạn quan tâm...???
Tai nó ù đi, tim đập thình thịch... người ta nói quan tâm đến nó? Tai sao? Sau hai mươi năm gặp lai ư? Đến bây giờ - khi bình tĩnh lại nó cung chẳng hiểu tại sao... nhưng quả thực lúc đó nó bối rối quá chừng.
                                                     *       *        *
" Ngọc à! Tớ rất thích những con sóng nhỏ của bạn..."
" Ngọc à! Bạn mặc quần bò rất đẹp đấy..."
"Ngọc à! Sao hôm gặp nhau bạn không nhìn tớ lấy một cái, bạn toàn nhìn đi đâu ấy?"
....
Những tin nhắn, những mẩu đối thoại ngắn ngủi qua điện thoại vuốt ve tâm hồn nó,ánh mắt nó lấp lánh, gương mặt nó rạng rỡ,  môi nó lúc nào cũng lấp loá nét cười, nó đáng yêu hơn, đằm thắm hơn, dịu ngọt hơn... Cảnh vật xung quanh nó dường như cũng thay đổi theo sự đổi thay của nó. Trời như trong hơn, nắng như vàng hơn, chim chóc như reo vui hơn... nó nhìn đời với con mắt của tuổi 17...
Người ta hỏi nó:
- Tình yêu là gì hả Ngọc?
- Tớ không biết.
- Thật sao?
- Ừ, trong sách vở người ta định nghĩa nhiều rồi, tớ đọc mà nhiều khi còn thấy mơ hồ hơn cả khi chưa đọc...
- Các danh nhân nói thì to tát quá, tớ muốn biết quan điểm của Ngọc cơ?
- Hi hi... Tớ á? Tớ không biết đâu.
- Bạn nói đi mà.
- Ừ, theo tớ tình yêu là một cảm xúc nó lung linh huyền ảo, một báu vật lấp lánh,dễ vỡ, một cái gì đó rất khó nắm bắt...
- Bạn thật đặc biệt, Ngọc à!
- Thật thế ư?
- Ừ, tớ rất thích bạn. Người ta nói nhanh như gió thoảng.
- Sao bạn không nói với tớ khi tớ 17 tuổi?
- Bạn bây giờ vẫn 17 tuổi mà.
- Bạn khéo nói quá!
Cứ thế, cứ thế những câu chuyện không đầu không cuối làm cho nó bâng khuâng, tâm hồn nó vui phơi phới...
..." Nếu có thể vo viên mà cất dấu
Tiếng thở dài nới ký ức thẳm sâu.
Nếu có thể..."- Tin nhắn của người ta.
" Tớ hiểu cậu, Thắng à!"
"Có lẽ cầu chẳng bao giờ biết được hình ảnh người bạn trai thông minh, hóm hỉnh, kể chuyện có duyên đã in dấu trong tim tớ từ khi tớ và bạn cùng học chung trường..." - Nó ngập ngừng nhắn lại.
Reng... reng... reng....
- Thắng à!
- Ừ, tớ đây.Tớ muốn gặp cậu?
-  Cậu xuống nhà tớ chơi nhé!
- OK! Hẹn gặp ở nhà cậu.
Đó là một buổi chiều mùa đông, chẳng có nắng vàng, chẳng có chim hót, cái lạnh giá  làm cho con người muốn co cụm lại, cảnh vật ảm đạm nhưng lòng nó reo vui...Nó hồi hộp, nó đợi chờ... Rồi người ta xuất hiện .
Lại chuyện gia đình, chuyện xã hội, chuyện bạn bè chung của hai đứa...
Đột ngột, người ta nói:
- Bạn nghĩ sao nếu tớ nói : Tớ yêu bạn?
- Ôi, Thắng! Tớ bất ngờ quá!
Nó phản xạ gần như tự nhiên. Trong lòng nó hoang mang cực độ.Có thật là người ta ngỏ lời với nó không? Điều này nó đã từng mơ, nó đã từng mong.Nó đã từng dõi theo dấu chân người ta và nó đã từng thất vọng khi người ta sánh đôi cùng ai đó. Vậy mà, sau hai mươi năm người ta nói với nó, người ta làm nó bối rối,người ta làm nó hoang mang...
- Bạn nói đi, Ngọc ơi?
- Tớ không biết!
Người ta kéo nó vào lòng, cái cảm giác này có lẽ suốt đời nó chẳng thể nào quên. Thời gian như dừng lại, ngột ngạt, đặc quánh...
- Tớ không thể, Thắng à!
- Sao thế Ngọc?
- Tớ cảm thấy tớ thật có lỗi...
- Tớ tôn trọng cậu, Ngọc à!
 " Cả ngày nay tớ thấy bâng khuâng, say say...
Tớ nhớ cậu  vô cùng!..." -Tin nhắn của người ta.  
                                                         *     *       *
" Tớ muốn có cậu, không phải trong mơ, không phải trong lời nói..."
" Vậy phải làm sao ? Cậu lấy tớ nhé?"
" Ôi, Ngọc! Cậu biết là không thể mà! Rất khó cho cả tớ và cả cậu...."
" Tớ biết, mình là bạn mãi mãi nhé!"
                                                            *      *       *
 Cảm ơn bạn đã tôn trọng tớ , cảm ơn bạn đã nhắc nhở tớ. Cảm ơn bạn đã cho tớ một ký ức thật đẹp, cảm ơn bạn đã cho tớ mơ tiếp giấc mơ thời con gái. Cảm ơn bạn đã cho tớ những xúc cảm mà nhờ nó làm cho tâm hồn tớ giàu có thêm lên và tớ trân trọng cuộc sống đáng yêu này hơn.
Bất giác, nó mỉm cười một mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét