Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Cuộc tình đã đi qua nhưng thanh âm của nó vẫn ngân vang

Cuộc tình đã đi qua nhưng thanh âm của nó vẫn ngân vang...
01:18 1 thg 3 2012Công khai30 Lượt xem 37

VIẾT KHI NGHE" TÌM LẠI BẦU TRỜI"...
                                                                      Thơ của em loanhoangquynh


Em muốn tìm lại cả bầu trời ngày xưa
Cả bầu trời vẹn nguyên chứ không phải là một nửa
Trong bầu trời ấy không còn khoảng trời riêng cho anh nữa
Với bao lắng lo, day dứt trong lòng...

Đã có một thời em sống trong ước mong
Với khoảng trời riêng có anh trong đó
Đã có một thời em thấy mình bé nhỏ
Trong khoảng trời anh khờ dại, thơ ngây

Đã có một thời anh xua đi đám mây
Cùng với những mảnh vỡ trong tim em, anh nhẹ nhàng xếp lại
Với bao ước mơ ký ức thời con gái
Em tin tưởng trao anh vụng dại, ngập ngừng

Vậy mà bây giờ ta bỗng hóa người dưng
Tại anh vô tâm? hay tại em thay đổi?
Câu hỏi xoáy sâu khiến lòng em đau nhói 
Em đã bước đi- không quay lại được nữa đâu!

Anh hãy trả em về nơi em chưa bắt đầu
Nơi chưa quen anh cùng với lời xin lỗi
Anh đừng trách trái tim em nông nổi
TÌM LẠI BẦU TRỜI- nơi đó không Anh!

Tác giả bài thơ đây ạ!

Lời bình

        Bắt gặp bài thơ này trên blog của em, tôi thích ngay, nhắn tin với em xin phép được ghi cảm nhận nhưng đang đúng vào đợt luyện thi học sinh giỏi, bận quá trời luôn... Những vần thơ em cứ vương vấn mênh mang trong tâm trí mỗi khi tôi có đôi phút rảnh rang và tôi viết.

        Bằng cách vào đề trực tiếp tác giả đã để cho nhân vật em trữ tình trong thơ được bày tỏ quan điểm của mình:

Em muốn tìm lại cả bầu trời ngày xưa
Cả bầu trời vẹn nguyên chứ không phải là một nửa
Trong bầu trời ấy không còn khoảng trời riêng cho anh nữa
Với bao lắng lo, day dứt trong lòng...
       Người đọc tò mò, người đọc phiêu du trong "bầu trời ngày xưa" của cô bé, hẳn bầu trời ấy lung linh lắm, hẳn bầu trời ấy trong xanh lắm. Bầu trời vui tươi, bầu trời vô ưu, bầu trời đầy hoài bão và khát vọng. Trong bầu trời ấy không có chỗ cho " lắng lo, day dứt trong lòng"Trong bầu trời ấy không có chỗ "riêng cho anh nữa". Mạnh mẽ và quyết liệt, em muốn tìm lại "cả bầu trời vẹn nguyên" em muốn tìm lại cái cảm giác bình yên trong trẻo mà trước đây em từng có.
       Không màu mè hoa mĩ, không câu chữ cầu kì, tác giả đã để cho em bộc bạch lòng mình. "
Đã có một thời..." trong bầu trời lung linh đó, em đã từng mơ, em đã từng mong được cùng anh chia sẻ. Trái tim tuổi hai mươi của em đong đầy những giấc mơ màu hồng, màu tím.... "Đã có một thời..." hình bóng anh theo em trong mọi nơi mọi lúc, đã từng có một thời em phập phồng muốn biết anh có cảm thấy những gì mà em cảm thấy không? " Đã có một thời..." tất cả những gì em muốn làm là ở bên anh và em cũng phần nào biết rằng anh cũng cảm thấy y như vậy. Ôi, tuổi hai mươi, dại khờ mà thanh khiết, trái tim trao đi là bởi muốn trao chứ không vì bất cứ lí do nào khác. Và em biết trong khoảng trời lung linh đó em đã có anh...
      " Đã có một thời..." điệp ngữ ấy được nhắc đi nhắc lại như muốn dẫn dụ người đọc đến với bao cung bậc của tình yêu. Không một dòng nào nói về những ngọt ngào đắm dịu nhưng trong khoảng trời riêng của anh và em hẳn sẽ rất ngọt ngào say đắm bởi đôi trái tim lãng mạn và trẻ trung nhường ấy.
Trong khoảng trời riêng ngọt ngào đó:
Với bao ước mơ ký ức thời con gái
Em tin tưởng trao anh vụng dại, ngập ngừng
         Không phải không có những "đám mây" dỗi hờn và nước mắt nhưng anh đã khéo léo "xua đi" chính bằng sự chân thành của trái tim mình...
         Miên man theo dòng ký ức của cô gái, người đọc những tưởng rằng mình sẽ được chứng kiến một kết thúc có hậu, một cuộc tình đẹp, một mối lương duyên... nhưng ở khổ thơ thứ tư, mạch thơ đột ngột chuyển hướng:

Vậy mà bây giờ ta bỗng hóa người dưng
Tại anh vô tâm? hay tại em thay đổi?
Câu hỏi xoáy sâu khiến lòng em đau nhói 
Em đã bước đi- không quay lại được nữa đâu!
        Sự tài hoa của người kể chuyện khiến người đọc băn khoăn, bối rối và còn băn khoăn bối rối hơn nữa bởi sự thật trần trụi phũ phàng"Vậy mà bây giờ ta bỗng hóa người dưng " và bởi cả "câu hỏi xoáy sâu khiến lòng em đau nhói".  Có ai đó đã từng nói rằng"Tình yêu như con quái vật, để nó đói thì nó sống khỏe, cho nó ăn no, nó chết ngay!"Trái tim tuổi hai mươi "khờ dại, thơ ngây" cứ dào dạt mà trao đi tất cả, trái tim tuổi hai mươi chưa đủ chín để nhận ra rằng một chút bí ẩn chính là nguồn sức mạnh để nuôi sống tình yêu. Những "vụng dại, ngập ngừng" ngày ấy hẳn sẽ đẹp mãi trong tâm trí của mỗi người nếu như người ta chỉ có nó ở mức vừa đủ. Vâng,có lẽ sự dư thừa như một con sóng ngầm đang trào lên mạnh mẽ nó ăn mòn cảm xúc khiến cho người trong cuộc cảm thấy bất an. Tuổi trẻ hiếu thắng, sự khát khao những điều mới lạ đã khiến cho những tình cảm êm đềm bị mệt mỏi, khiến cho sự nhàm chán có cơ hội len chân. Ôi, tình yêu, lỗi tại tình yêu...  
Anh hãy trả em về nơi em chưa bắt đầu
Nơi chưa quen anh cùng với lời xin lỗi
Anh đừng trách trái tim em nông nổi
TÌM LẠI BẦU TRỜI- nơi đó không Anh!

        Có thể được không? Có thể trả không "về nơi em chưa bắt đầu"
? Câu hỏi ấy cứ vang lên trong lòng tôi khi tôi viết những dòng này. Vâng, dẫu "lòng em đau nhói" thì giờ đây ta cũng "hóa người dưng" mất rồi, sự thật phũ phàng ấy có phải chỉ một "lời xin lỗi" là dễ dàng hóa giải... Có thể trong một lúc nào đó vì quá yêu anh nên những giận hờn của em làm anh mệt mỏi, muộn phiền nhưng giờ đây tất cả đâu còn ý nghĩa. Có thể trong một lúc nào đó anh khiến em bị tổn thương nhưng anh ơi, còn biết đau là còn yêu lắm đấy..." Anh đừng trách trái tim em nông nổi..." tất cả giờ đây chỉ mong rằng "TÌM LẠI BẦU TRỜI- nơi đó không Anh!".

         Một lời chia tay, một kết cục không như mong ước nhưng đem lại cho người đọc biết bao cảm xúc.
Không một lời than trách, không một nét oán hờn nhưng sao người đọc cảm thấy nặng trĩu tâm tư. Cuộc tình đã đi qua nhưng thanh âm của nó vẫn ngân vang và dẫu có tìm lại được "bầu trời vẹn nguyên" hay không thì người trong cuộc cũng có được những trải nghiệm và tôi tin rằng nhờ đó mà mỗi người sẽ chín chắn hơn, trưởng thành hơn lên. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét