Tia
sáng khiêm nhường (Bài của con trai Phạm Thanh Tuấn)
Thật là một ngày đáng
buồn cho những ai có sở thích đi dạo ngoài trời! Từ sáng sớm những cơn gió lạnh
buốt đã rít từng hồi qua mái hiên, hắt vào cửa sổ những giọt mưa li ti tưởng
chừng đã đông cứng thành đá. Không có nắng, bầu trời mang một màu xám nhạt
khiến người ta gợn lên chút cảm giác lo lắng vẩn vơ. Sự vắng vẻ bên ngoài đã
thôi thúc tôi trở vào nhà. Giả như sáng nay mọi người trong gia đình tôi có mặt
đầy đủ thì cũng không đến nỗi nào, có thể ngồi quây quần trò chuyện. Thế nhưng bố
mẹ tôi thì về quê thăm hỏi họ hàng, anh tôi thì đi làm từ sớm nên chỉ còn lại
mình tôi trong buổi sáng mùa đông tẻ nhạt. Vừa khép cánh cửa lại, mọi âm thanh
và hình ảnh gợi nên cái lạnh khắc nghiệt kia, và cả chính nó dường như cũng
không còn tồn tại. Căn phòng ấm áp lạ thường. Tôi ngồi trên chiếc ghế bành, phủ
áo khoác lên người, cảm thấy mình giống nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết cổ
điển nào đó. Trong đầu tôi lúc ấy tự dưng nảy ra một ý tưởng thật điên rồ, thôi
thúc tôi lao ra ngoài trời đông rét mướt kia. Phải chăng đó chính là một phần
bản ngã của con người không thể nào gạt bỏ, là can đảm hay dại dột?
Lạnh là khái niệm mang
tính tương đối. Thật thế, nếu bạn vừa nhúng tay vào nước nóng rồi lại nhúng
ngay vào nước có nhiệt độ thường thì thấy lạnh, tương tự như cầm cục nước đá
rồi nhúng tay xuống nước lại thấy ấm. Như vậy, nóng hay lạnh còn tuỳ xem bạn
xét hệ quy chiếu nhiệt độ nào. Thế
nhưng liệu có lí thuyết vật lí nào giải thích hộ cảm giác của tôi lúc này, khi
đang nhìn thân cây oằn mình theo gió mạnh trước sân nhà qua khung cửa sổ mà
không nghe thấy tiếng gió rít và cành lá xào xạc, như thể bạn xem phim tài liệu
chiến tranh mà không nghe thấy tiếng bom nổ vậy. Tôi cảm thấy một cái lạnh vô
hình len lỏi giữa chăn bông và lò sưởi, một cái lạnh được nhân lên gấp bội khi
thấy thân cây ấy chịu sự tra tấn cắt da cắt thịt trong câm lặng? Chẳng phải hét
lên là cách giải quyết nỗi đau tốt hơn sao? Điều ấy thì còn phải dựa vào hệ quy chiếu của cuộc đời này. Nhưng
thôi, có lẽ tôi đã để đầu óc mình liên tưởng đến quá nhiều thứ mất rồi. Dù sao
tôi cũng đang ở trong môt căn phòng ấm áp, tiện nghi, một vài cuốn sách để giải
trí và cốc cà phê sữa đang bốc khói. Thế là đủ cho một buổi sáng như thế này,
tôi nghĩ vậy. Biết chọn cuốn nào bây giờ? Tôi trầm ngâm một lúc, rồi với tay
lấy đại một cuốn sách trên giá. Đồi gió
hú – cuốn sách anh tặng tôi hồi trước. Tôi có cảm giác chẳng phải ngẫu
nhiên mình lại chọn nó, nhưng rồi tôi cũng ngồi xuống và chú ý vào tác phẩm.
Một tờ giấy rơi ra, một bức thư. Tôi nhận ngay ra nét chữ còn mới của anh. Anh
để vào từ bao giờ thế nhỉ? Bức thư gửi cho tôi, cũng giống như bảy năm về
trước...
Anh gọi bố tôi bằng chú
vì anh không phải anh ruột của tôi. Cha mẹ anh qua đời vì một tai nạn, bố tôi
đã nhận nuôi anh từ hồi tôi còn nhỏ. Lúc ấy anh cũng còn đang đi học, cú sốc
lớn quá sức chịu đựng khiến anh im lặng trong một thời gian dài. Tôi còn nhớ
gương mặt anh lúc ấy, thoạt đầu đã khiến tôi hơi sợ hãi. Bây giờ mỗi khi hình
dung lại tôi liên tưởng đến một pho tượng đá trải qua thăng trầm của bao thời
đại và nỗi khổ đau của nhiều thế hệ. Pho tượng ấy vô hồn quá, cũng tựa như
những tảng đá xung quanh đều trơ cảm xúc. Cái gì đã khiến nó trở nên như vậy,
người thợ đá không khéo tay hay những biến cố đã mài mòn nét mặt? Có thể là cả
hai chăng?
Hồi đầu khi nghe tin có
một người xa lạ sẽ về sống với gia đình mình, tôi thầm hi vọng đó là một người
anh mạnh mẽ, giỏi giang để có thể hỏi những bài toán khó, để bênh vực mình
trước sự trêu chọc của bạn bè, và biết bao lí do khác nữa. Với một đứa trẻ như
tôi, có một người anh chị hoặc em để trò chuyện, vui đùa, chia sẻ là một chuyện
không thể vì mẹ tôi không thể sinh thêm được nữa, thế nên khi biết mình sắp có
anh tôi vui biết chừng nào. Nhưng tôi còn quá nhỏ để suy nghĩ và lường trước
mọi việc, nên anh đã khiến tôi thất vọng vô cùng. Anh chẳng vui vẻ hoạt bát,
cũng chẳng biết chuyện trò. Tôi lại nhút nhát nên chẳng bao giờ dám bắt chuyện
với anh. Thậm chí nỗi buồn của anh như lây sang cả căn nhà khiến tất cả đều im
lìm và thiếu sinh khí. Bữa ăn đầm ấm của gia đình dường như không còn nữa. Cha
mẹ tôi tỏ ra rất yêu thương và quan tâm đến anh. Hai người tìm mọi cách để anh
cảm thấy đây cũng là gia đình của mình nhưng dường như không có kết quả. Anh
vẫn hoàn toàn biệt lập với mọi người. Tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến anh.
Có vẻ anh hoàn toàn
không bị ảnh hưởng chút gì bởi tình cảm bố mẹ tôi dành cho, nhưng tôi thì lại
có. Tôi là một đứa trẻ hơi khác với bạn bè cùng lứa tuổi. Thay cho việc nô đùa
chạy nhảy ngoài trời, hoặc tham gia trại hè cùng những hoạt động khác, tôi
thích đắm mình trong trí tưởng tượng vô cùng phong phú và luôn xuất hiện nhiều
điều mới mẻ. Những cuốn sách luôn là người bạn thân bên cạnh tôi. Tủ sách của
tôi thỉnh thoảng lại có thêm thành viên mới do bố tôi biết rõ sở thích này của
con gái. Với một đứa trẻ như thế lại chẳng có anh chị em, chỉ biết sống trong
thế giới tưởng tượng của mình, việc bố mẹ thiếu quan tâm thật là nguy hiểm.
Nhưng hồi ấy tôi đâu giải thích được mọi chuyện rõ ràng như thế. Tôi chỉ cảm
thấy hụt hẫng khi điểm mười chỉ được đáp lại bằng nụ cười thoáng qua của bố,
hay khi nấu cơm ngon thì mẹ chỉ khẽ gật đầu. Tại sao lại thế? Trong đầu óc non
nớt của tôi xuất hiện rất nhiều giả thuyết. Đầu tiên là có thể do mình chưa
ngoan lắm. Thế là tôi lại cố gắng dậy sớm học bài và dọn dẹp nhà cửa, rồi vừa
đi học về lại phụ giúp mẹ nấu cơm. Tôi cố gắng hết mức để ngoan nhất có thể.
Vậy tại sao bố mẹ lại không khen như ngày trước, khi mà một lần đứng đầu lớp
cũng được đi chơi công viên? Rồi dần dần sự ghen tị đã mang lại cho tôi câu trả
lời: tất cả là tại anh. Chẳng phải lúc nào anh cũng dành được sự chú ý của bố
mẹ đó sao, thế mà anh chẳng thèm để tâm đến chút nào. Buổi tối bố hoặc mẹ lại
dành thời gian vào nói chuyện với anh, còn tôi thì chỉ được hỏi đến một cách
qua loa. Tôi cảm thấy thật bất công, dù sao anh cũng chỉ là một người xa lạ
chẳng hề quý trọng mọi người trong gia đình, việc gì bố mẹ phải quan tâm nhiều
như thế? Tôi lại trách bố mang anh về để mọi việc xáo trộn cả lên. Những dòng
suy nghĩ miên man cứ chạy tới chạy lui trong đầu tôi cùng sự ấm ức trẻ con, và
hệ quả của nó là nước mắt tôi đã lăn dài. Đêm ấy, thật may vì tôi đã để cửa sổ
mở, để cơn gió nhẹ vào mơn man khuôn mặt và hong khô những giọt nước mắt. Thật
lạ là tôi chẳng gặp phải ác mộng như mình tưởng, mà trái lại giấc mơ ấy vô cùng
êm ái và lãng mạn, cũng chẳng kém phần táo bạo, chỉ có điều khiến hôm sau tôi
hơi buồn ngủ mà thôi. Thế nhưng sự thực thì vẫn chẳng hề thay đổi, tôi lại buồn
thỉu buồn thiu. Chẳng có ai chia sẻ, tôi chỉ biết lôi mấy cuốn sách ra đọc lại,
không ngờ lại càng buồn hơn. Liệu tôi có rơi vào hoàn cảnh như các nhân vật
trong truyện không? Nỗi lo cứ lớn dần khi tôi đọc Không gia đình và nhớ lại lời bác hàng xóm sáng nay: “Ông ấy lo cho
thằng bé hơn cả tôi lo cho con tôi. Chắc tại không có con trai nên mới thế!”.
Tôi nửa muốn tin tưởng bố, nửa lại cảm thấy hoài nghi vô cùng. Tôi biết bố muốn
mẹ sinh em trai từ lâu. Phải chăng chính vì thế bố đã mang anh về? Và bố chẳng
cần mình nữa ư? Tôi bật khóc vì sự logic không ngờ ấy. Thế rồi tôi ngủ quên lúc
nào chẳng hay.
Mấy ngày sau tôi đâm ra
sợ bố. Hình như bố mẹ cũng nhận ra điều gì đó nên hỏi tôi có chuyện gì không,
nhưng tôi chẳng dám nói gì cả. Tôi chỉ sợ nói ra tất cả sẽ đổ vỡ, mặc dù chẳng
mấy khả năng chuyện ấy sẽ xảy ra. Suy nghĩ của tôi đơn giản đến mức cứ giả vờ
như chẳng sao cả rồi thì mọi thứ sẽ qua đi. Nhưng sự lo lắng và bất an trong
tâm hồn thì sao? Mẹ nói chuyện với tôi nhiều hơn, nhưng bố thì chẳng nói gì cả.
Có lẽ bố không cần tôi thật rồi. Một hôm tôi cảm thấy rất mệt và không thể ngồi
dậy được, thế rồi mẹ gọi tôi ăn sáng. Khi không thấy tôi trả lời, mẹ chạy đến
giường và nhận ra tôi đã bị ốm. Mẹ hốt hoảng bế tôi lên và tôi không nhớ rõ
chuyện gì xảy ra tiếp theo. Mọi thứ cứ mờ ảo như những tấm ảnh bị thấm nước.
Khi tỉnh dậy thì mẹ đang ngồi bên cạnh tôi, đầm đìa nước mắt. Tôi hỏi mẹ:
-
Con
bị làm sao hả mẹ?
Mẹ nghẹn ngào trả lời
tôi:
-
Không
sao đâu con ạ! Tất cả đã ổn rồi.
Rồi mẹ ôm chầm lấy tôi,
nước mắt vẫn tuôn rơi:
-
Mẹ
xin lỗi con! Mẹ là người mẹ không tốt, đến con mình mà cũng chẳng quan tâm
được! Con có giận mẹ không?
Tôi vội vàng nói, mặc dù
chưa hiểu chuyện gì xảy ra:
-
Không,
con không giận mẹ chút nào. Nhưng sao mẹ lại hỏi thế?
Rồi mẹ kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tôi
đã bị mê sảng do hoạt động thần kinh quá sức, và đã khóc lóc cầu xin bố mẹ đừng
đuổi mình đi. Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại đến nông nỗi ấy, nhưng qua
đó bố mẹ tôi đã hiểu tất cả.
-
Ôi
con gái của mẹ! Không ngờ con lại nhạy cảm đến thế. Tất cả mọi chuyện cũng tại
bố mẹ quá vô tâm, cứ nghĩ đơn giản quá. Khi thấy con giỏi giang ngoan ngoãn, bố
mẹ lại tưởng là do con biết tự lập từ sớm nên rất mừng. Tuy nhiên việc của anh
con thì không khiến bố mẹ có được niềm vui trọn vẹn. Từ giờ trở đi, hãy hứa với
mẹ không được nghĩ linh tinh như vậy, bố mẹ luôn bên con mọi lúc con cần. Dù bố
không hay nói ra nhưng bố yêu con nhiều lắm biết không?
-
Nhưng
bố hình như không còn yêu con như trước nữa, - tôi ấm ức. Con ốm mà bố chẳng
thèm đến...
Rồi tôi oà khóc như thoả
nỗi lòng. Mẹ lại vỗ về tôi:
-
Con
hiểu nhầm rồi. Bố đang ở ngoài hành lang ấy. Bố rất quan tâm đến con. Thậm chí
bố còn nhạy cảm hơn cả mẹ nữa. Thực ra cũng tại việc khó nói. Bố nghĩ rằng con
đang bước vào tuổi dậy thì, giai đoạn phát triển tâm sinh lí nên để mẹ chia sẻ
sẽ thích hợp hơn. Khi con có vấn đề bố mẹ đâu có ngờ nguyên nhân lại sâu xa đến
vậy. Thôi con đừng khóc nữa, và cũng đừng lo lắng hay sợ hãi, vì hãy nhớ ở trên
đời chẳng ai yêu con bằng bố mẹ đâu.
Mọi chuyện đã được sáng tỏ khiến tôi nhẹ
cả lòng. Giấc ngủ sau đó mới tuyệt làm sao! Chiều hôm ấy tôi đã từ bệnh viện về
nhà. Tôi làm lành với bố rất nhanh, vì bố đã dẫn tôi đến hiệu sách và mua cho
tôi bao nhiêu thứ. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đây, dường như hệ quả
của nó kéo dài đến tận bây giờ.
Sau ngày hôm ấy, không chỉ tôi thay đổi
tích cực mà sự thay đổi ấy còn xuất hiện ở anh. Tự dưng trong bữa ăn anh thưa
chuyện với bố mẹ, và có một cử chỉ khó hiểu như muốn làm thân với tôi. Tôi thì
vẫn hơi ngại khi tiếp xúc với anh. Một vài ngày sau anh xin bố cho đi học tiếp
làm bố mẹ rất vui lòng. Tôi vẫn nhớ cái không khí buổi tối hôm ấy, nó như một
sự thay đổi lớn lao, thành quả của cả gia đình. Dù vẫn còn hơi xa lạ với anh,
tôi cũng cảm thấy rất vui. Không hẳn chỉ là do niềm vui của bố mẹ, tôi còn linh
cảm thấy đó là một điều tốt lành cho tất cả mọi người.
Lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc với
tôi qua một bức thư. Tôi không biết anh đặt vào trong cặp tôi từ bao giờ, chỉ
biết rằng tôi ngạc nhiên quá đỗi. Lòng đầy hồi hộp, tôi mở phong bì ra và thấy
những dòng chữ nghiêng rất đẹp. Tôi đọc mà lòng cảm thấy vui sướng vô cùng. Anh
nói anh muốn được trở thành anh trai tôi và mong tôi đồng ý. Tự nhiên tôi cảm
thấy anh không còn xa lạ nữa mà đã trở thành người cùng một nhà tự bao giờ. Tôi
khao khát có anh chị em từ rất lâu, giờ đây điều đó sắp trở thành hiện thực.
Như một món quà cho những gì tôi đã trải qua.
Tôi đi học về, lòng náo nức như sắp được
đi xa. Ngay buổi chiều hôm ấy anh đã nói chuyện với tôi. Tôi không ngờ phong
cách của anh lại có sự lôi cuốn đến như vậy. Anh không còn là cậu bé buồn bã im
lặng ngày trước, mà trở thành một người hiểu biết sâu rộng, kể chuyện rất hay,
lời nói rất có sức thuyết phục. Tôi cảm thấy một cách mơ hồ ở con người anh
khát khao chia sẻ tri thức và một bầu nhiệt huyết cháy bùng lên như dung nham
chất chứa lâu ngày đã phun ra từ miệng núi lửa. Thi thoảng anh cười, nụ cười
ngây ngô như trẻ con. Lúc ấy tôi thấy anh hiền lắm. Tôi cứ chăm chú nhìn vào
đôi mắt anh, đôi mắt mà nỗi buồn đã lui chỗ để nhường cho vẻ lanh lợi thông
minh, nhưng thỉnh thoảng lại hướng về xa xăm như muốn kiếm tìm điều gì đó. Và tôi
ngưỡng mộ anh lúc nào không biết.
Anh nói rằng nếu tôi muốn biết, anh sẽ
dạy tôi vài thứ. Tôi lấy làm tò mò không hiểu anh sẽ dạy mình những gì. Mấy
ngày sau, ô tô chuyển đến nhà tôi một chiếc hòm gỗ rất lớn. Đó chính là cái hòm
của anh mà anh từ chối không nhận từ lâu vì nó gợi lại những kỉ niệm buồn,
nhưng đột nhiên anh lại muốn tìm lại. Thấy tôi đầy vẻ hiếu kì, anh cứ cười tủm
tỉm. Rồi dần dần tôi cũng biết cái hòm ấy chứa những gì, vì những thứ ấy lần
lượt tiếp xúc với tôi qua sự hướng dẫn của anh. Đầu tiên là những quyển sách.
Tôi không ngờ anh lại là người đọc nhiều đến như vậy, gần như đủ tất cả các
lĩnh vực. Anh hướng dẫn tôi nên đọc quyển nào trước, đọc như thế nào, để phát
triển khía cạnh gì của bản thân mình. Anh nói tôi cần phải nhớ kĩ một điều:
không ai chăm chỉ bằng một đứa trẻ ham học hỏi. Tiếp xúc với tri thức bằng cách
ấy thì mới mong có kết quả. Ngoài việc chỉ cho tôi môn toán, anh đặc biệt chú ý
đến văn học. Theo lời chỉ dẫn của anh, tôi đọc thơ Tago để thấy tình yêu cuộc
sống và niềm vui lao động, tôi đọc những tác phẩm văn học cách mạng để thấy
những con người bất khuất sống chết cùng quê hương đất nước, thấy trong họ ngọn
lửa bùng cháy lí tưởng cao vời vợi. Tôi được tiếp thu tinh thần đáng quý cùng
sức sống quật cường của Ruồi Trâu, cảm động trước Những tấm lòng cao cả, khâm phục trước bản lĩnh và kinh nghiệm cuộc
sống của Macxim Gorki, thương cảm với bao kiếp người của xã hội xưa và nay
trong Những người khốn khổ. Rồi tôi
đã khóc trước tình người ấm áp trong Chiếc
lá cuối cùng của O Henri, trước tình thầy trò trong Hai cây thông của Aimatop. Tôi cũng cười thú vị và sảng khoái khi
hiệp sĩ Don Quihote đánh nhau với cối xay gió, hồi hộp trước cuộc phiêu lưu của
chàng Gulivo đến những xứ sở lạ kì hay cuộc hành trình của Bấc đến nơi hoang dã
nguyên thuỷ. Văn học đã khơi gợi tôi tìm ra con người thật của mình, biết rung
cảm và sẻ chia, thương người tốt và không ưa điều xấu, đồng thời mở ra trong
tôi biết bao chân trời mới lạ. Anh giới thiệu sách cho tôi, dạy tôi cách đọc
sách, và khi thấy tôi tiếp thu, niềm vui đã ánh lên trong khoé mắt anh. Anh
cũng hăng hái chẳng kém gì tôi trong việc “dạy và học” bí mật này. Bố mẹ tôi
vui lắm.
Sau khi tôi lớn hơn một chút, anh hướng
tôi đến những tác phẩm kinh điển hơn. Tôi đọc rất nhiều tác phẩm và ngày càng
thấy mình có thể hiểu dễ dàng hơn, rồi tôi bắt đầu cảm thấy mình bị lôi cuốn.
Những thiên tình sử của thời đại như Tiếng
chim hót trong bụi mận gai, Cuốn theo chiều gió, Jên Êrơ hướng tôi đến tình
yêu trong sáng và cũng dạy tôi cần thận trọng khi dành tình cảm cho ai đó. Sự
ứng xử tốt sẽ đem lại một kết thúc tốt đẹp. Để phát triển trí tưởng tượng, anh
cho tôi đọc Nghìn lẻ một đêm, Những câu
chuyện thần thoại... làm dấy lên trong tôi khao khát muốn tìm tòi và khám
phá ở những miền đất diệu kì, niềm khao khát tưởng chừng chỉ có khi còn thơ
dại. Và khi đã sẵn sàng, tôi có thể đọc những tác phẩm phức tạp hơn, ý nghĩa
sâu xa hơn và cũng cần ở người đọc một sự tinh tế để hiểu thấu. Anh tặng tôi
quyển Đồi gió hú, dặn tôi phải giữ
gìn vì đó là kỉ niệm của anh. Cuốn sách rất hay nhưng tôi còn tò mò muốn biết
nó gắn với kỉ niệm gì, anh lại chẳng chịu nói. Trong khi tôi say mê đọc sách,
anh cũng học tập không ngừng nghỉ. Dường như từ sau hôm ấy anh đã biến thành
một con người khác hẳn, hay có lẽ là trở lại là chính mình khi trước.
Thi thoảng anh lại dạy tôi chơi violin.
Đó là chiếc violin anh lấy trong hòm ra. Tôi không nghĩ rằng anh lại chơi hay
đến thế, tiếng nhạc du dương và êm ái chứng tỏ tâm hồn người chơi nhạc phải đẹp
biết nhường nào. Tôi hiểu ra rằng sức mạnh của âm nhạc thật lớn lao, nó có thể
làm cộng hưởng những tâm hồn đồng điệu, giúp người ta hiểu nhau hơn. Có lẽ tôi
không có khiếu chơi violin, nhưng anh nói tôi có khả năng thẩm âm tốt, có thể
phù hợp với piano hơn chăng. Tôi thì chẳng tin điều đó, chỉ cần anh chơi đàn
cho tôi nghe là được rồi.
Văn học và âm nhạc đem lại cho tôi một
cuộc sống vô cùng phong phú và tươi đẹp. Trí tưởng tượng của tôi được nuôi
dưỡng, mắt tôi nhìn thấy những vẻ đẹp bình dị ví như giọt sương làm cong đầu ngọn cỏ
của cuộc sống, tai tôi nghe thấy giá trị của một khúc nhạc nằm ở cái hồn
người sáng tác chứ không chỉ là giai điệu hào nhoáng bên ngoài, và tâm hồn tôi
biết rung cảm trước sự cao cả của những tâm hồn khác. Người ta đi tìm ý nghĩa
cuộc sống ư? Có khi đi đến hết cuộc đời mới nhận ra nó ở rất gần. Như thể hàng
bạch dương đung đưa lao xao trước gió mà thuở bé ta thường mơ mình trở thành
gấu túi để trèo lên đó. Như thể giấc mơ về cánh buồm đỏ thắm bay qua khung cửa
sổ chở ta bay đến những vì sao. Như thể một buổi chiều giản đơn yên ả, nắm tay
người ấy đi trên con phố nhỏ, và nụ hôn giữa trời đông giá lạnh. Tôi chỉ muốn
thốt lên rằng: Ôi cuộc sống, ta yêu người biết bao.
Tất cả những thứ đó chẳng phải nhờ có anh
sao? Anh chính là người thầy vĩ đại nhất của tôi, người đã đem cho tôi một cách
nhìn về cuộc sống thật tinh tế và bao dung. Anh đã đưa tôi đến gần ngưỡng cửa
thế giới của những con người thấu hiểu lí do mình tồn tại trên thế giới này.
Thời gian qua đi...
Anh vẫn say mê những gì thuộc về cổ điển,
và cũng truyền một phần nào đó cho tôi. Anh thường nói: “Hoài cổ không hẳn là
tốt, nhưng đó là cách để tạo nên nền tảng chuẩn mực cho mình. Người xưa thường
nhìn vào cổ nhân không phải không có lí của nó. Anh muốn được như tảng đá giữa
dòng, dù nước xiết cũng chẳng hề lay chuyển, dù có bị mài mòn thì tri thức và
cốt cách của anh cũng sẽ hoà vào dòng nước ấy lan toả đến mọi ngọn nguồn ”.
Những câu nói của anh tôi không hiểu tất cả nhưng vẫn nắm được đại ý. Đôi khi
anh nói chuyện cứ như người từ thời xa xưa lắm rồi. Tôi nghĩ có lẽ cú sốc hồi
còn nhỏ đã rèn cho anh bản lĩnh và sự trưởng thành trước tuổi. Anh thường chia
sẻ với tôi việc truyền cảm hứng cuộc sống chính là nghị lực vô cùng lớn để anh
tiếp tục sống và làm việc không ngừng, và anh nghĩ cách tốt nhất để làm điều đó
chính là giáo dục. Anh đã quyết định trở thành thầy giáo. Có nhiều người cho
rằng anh chọn làm nhà giáo đã lãng phí tài năng của mình, nhưng tôi không thấy
vậy. Khi thấy anh làm việc, khi nhìn thấy niềm vui lớn lao được cống hiến để
tạo nên những lớp người đẹp về cả trí tuệ và tâm hồn, tôi đã tự nhủ có lẽ đây
là ý nghĩa thực sự của cuộc sống chăng? Tâm hồn anh như dòng suối nguồn không
bao giờ cạn tuôn chảy đến từng nhánh nhỏ để tưới tắm cho mảnh đất màu mỡ mà
những mầm xanh non sẽ mọc lên. Tri thức san sẻ thì đâu có vơi đi, và tâm hồn
cũng vậy. Nó chỉ nhân lên gấp bội mà thôi.
Cuốn sách trên tay tôi vẫn đang mở, và
bức thư tôi vẫn đang cầm trên tay. Tôi đọc thật chậm để hiểu những gì anh viết,
để hiểu lí do tại sao anh lại không nói trực tiếp với tôi.
“Lan Anh,
Có lẽ em sẽ chẳng quá ngạc nhiên khi nhìn thấy bức thư này,
tại vì em sẽ hiểu anh làm thế là có lí do. Em đã mười bảy tuổi, đã học hỏi được
nhiều điều, suy nghĩ thấu đáo và đủ lớn để biết những điều anh sắp chia sẻ. Anh
đã chờ đợi từ rất lâu vì muốn nói với em nhiều thứ, nhưng chỉ sợ làm ảnh hưởng
đến tư tưởng của riêng em. Điều đó không tốt chút nào. Nhưng bây giờ anh tin
rằng em đã đủ lớn để nghe tất cả. Trước hết hãy lắng nghe câu chuyện của anh.
Hồi còn nhỏ, anh là một đứa trẻ khác biệt có thiên hướng về những
giá trị tinh thần. Anh đọc sách từ rất sớm, và cha anh là người hướng dẫn anh
tìm hiểu những chân trời ấy. Anh có một tâm hồn nhạy cảm, dễ rung động, khá
phong phú vì anh biết cách làm giàu cho nó. Anh ấp ủ một khát khao về cuộc sống
giản dị nhưng giàu ý nghĩa, bình yên và tĩnh lặng với người thân bên cạnh, với
những bữa cơm tối đầm ấm, với sự sẻ chia những mệt mỏi lo toan đời thường cỏn
con và mơ về miền đất diệu kì của tuổi thơ trong giấc ngủ. Chắc em đang cho
rằng anh đòi hỏi tham lam quá phải không? Cuộc đời đâu có cho ai nhiều hạnh
phúc như thế. Thậm chí nó còn cướp đi gia đình anh một cách tàn nhẫn. Em thấy
đấy, ước nguyện của anh nhỏ nhoi như vậy mà còn chẳng thực hiện được. Thoạt đầu
anh mất hết niềm tin vào cuộc sống. Công bằng ở đâu khi những người tốt như bố
mẹ anh phải ra đi quá sớm? Tại sao những kẻ xấu xa gấp bội thì lại cứ sống mãi?
Nhưng rồi anh cũng tự an ủi và động viên mình: cuộc đời còn dài lắm, mình không
thể gục ngã được. Anh cố tìm những lí do để sống tiếp. Rồi anh lại bị thêm một
cái tát nữa, rất đau, đó là khi anh nhận ra cuộc đời không lí tưởng như mình
vẫn nghĩ. Cuộc sống và văn học hoàn toàn khác nhau. Văn học là giá trị của cuộc
sống dưới con mắt tác giả chứ không phản ánh được tất cả. Có những con người
còn khổ hơn “những người khốn khổ” em đã từng đọc rất nhiều, đó là những kẻ mê
muội không biết rằng thế giới còn tồn tại những giá trị tốt đẹp hơn mà chỉ
huyênh hoang về những thứ họ có. Vấn đề anh muốn nói là không phải ai cũng được
phân phát một chuẩn mực như nhau. Có lẽ em không biết, trước khi đến nhà mình
anh đã ở một gia đình khác. Họ không có con nên nhận anh về. Họ đối với anh
cũng tốt, nhưng anh không cảm nhận được tình cảm gia đình trong cách đối xử ấy.
Anh cảm thấy họ không hiểu và không thể hiểu được suy nghĩ của mình. Lí do họ
nhận anh về nuôi là để cho nhà cửa đỡ trống trải, sau này có người phụng dưỡng.
Điều đó chẳng có gì là sai trái cả, nhưng với anh lúc ấy thì đó là một sự thật
khủng khiếp. Đó không phải là gia đình anh lựa chọn. Anh đã bỏ trốn khỏi căn
nhà ấy trong giây phút nông nổi, một việc thật điên rồ nhưng cuối cùng lại gặp
được bố. Đó chính là sự may mắn cuộc sống ban tặng cho một kẻ cùng đường như
anh. Anh không thể sống với những người ấy - chẳng biết họ nghĩ gì những lúc
rảnh rỗi, nhưng anh có thể đoán được : có thể là nghĩ cách kinh doanh kiếm thêm
tiền, hoặc tranh chấp với hàng xóm, hay ngồi lê đôi mách chuyện của người khác.
Anh mong rằng mình đã quá khắc nghiệt và nghi oan cho họ, hi vọng có lẽ khi ấy
họ đang nhớ về cố hương xa xôi mà do bận rộn chưa về thăm được. Phải chăng con
người ta đều đánh mất tuổi thơ của mình khi lớn lên? Những ước mơ thuở còn thơ
dại, nay đã có thể thực hiện được nhưng lại không còn nữa. Con người ta cứ thả
mình theo dòng chảy của số phận, miễn cũng giống như người khác là được. Anh đã
hiểu nỗi đau của nhân vật chính khi người bạn hồi nhỏ của anh ta thay đổi theo
thời thế trong Cố
hương của Lỗ Tấn. Còn gì đau đớn và thất
vọng hơn một kẻ đi ngược lại dòng chảy khi mà tất cả bị cuốn trôi, một kẻ không
chịu thay đổi, say giữa đời tỉnh hay tỉnh giữa đời say? Kẻ ấy chính là anh, bị
giam hãm trong ngục tù của chính bản thân mình, không dám chia sẻ với bất kì
ai. Anh những muốn hét lên, muốn phản kháng nhưng cuối cùng đành câm lặng. Ai
lại phản kháng lại cuộc đời hả em? Linh tính mách bảo rằng im lặng chờ đợi là
con đường đúng đắn, và anh đã chọn con đường ấy. Anh đã im lặng từ rất lâu, đau
khổ và gần như tuyệt vọng, chỉ sợ rằng chẳng ai có thể hiểu mình. Khi làm xáo
trộn gia đình em, anh đã rất khổ tâm, nhưng bản năng không cho phép anh bộc lộ
bản thân như trước. Nếu cuộc sống làm anh thất vọng thêm lần nữa, anh sẽ rời bỏ
nó. Và rồi Thượng Đế, như nghe được lời cầu khẩn của anh và không muốn những
người lương thiện đau khổ hơn nữa, Người đã cho anh được gặp em. Và em đã cho
anh mục đích đầu tiên: bù đắp lại tổn thất tinh thần mình vô tình gây ra cho
một đứa trẻ mà đáng lẽ phải được hưởng sự ngọt ngào của tình yêu thương. Em đã
trở thành em gái của anh một cách thật tự nhiên như tạo hoá sắp đặt. Anh đã dạy
em tất cả những giá trị mà anh đã biết, những kiến thức mà anh đã học. Đừng
hiểu lầm anh làm thế vì trả nợ em, quả thực anh yêu quý em từ tận đáy lòng. Em
không thể hình dung nổi em đã trao cho anh những thứ có giá trị như thế nào
đâu! Chính em, người đã khơi gợi trong anh khao khát truyền đạt và sẻ chia tri
thức. Mới gặp em anh đã có cảm giác em cũng giống như anh, có một tâm hồn biết
yêu thương và xúc cảm mãnh liệt. Em đã cho anh thấy mình cần phải làm gì để
nâng niu và gìn giữ một tâm hồn như thế. Kết quả là anh đã nâng niu tâm hồn của
cả hai chúng ta, và anh thề rằng sẽ không bao giờ để nó vấy bẩn. Có nhiều
nguyên nhân khiến nó có thể bị huỷ hoại, nhưng anh sẽ không bao giờ cho cuộc
sống này cơ hội một lần nữa làm điều ấy. Anh dạy em những điều trước đây hoàn
toàn không phải để em hình tượng hoá cuộc sống, mà chỉ để em biết những giá trị
đích thực của nó sẽ tồn tại vĩnh viễn, thế nên đừng bao giờ mất hết hi vọng.
Anh chính là dẫn chứng chân thực nhất. Em đã giúp anh tìm thấy lí do mình được
sinh ra, đó là cống hiến cho giáo dục và trở thành một nhà giáo. Làm gì có được
một hạnh phúc như anh nói ban đầu nếu không phải trả giá, khoảnh khắc bình yên
và tĩnh lặng nhất lại nằm trong những giờ phút miệt mài lao động không ngừng.
Sự tĩnh lặng là một dòng chảy êm đềm mà ta có thể điều khiển và tận hưởng, chứ
không phải là một mặt hồ phẳng lặng nhưng thực ra chỉ là vũng nước tù đọng mà
thôi.
Hãy nghe anh, Lan Anh ạ, em là một người có tố chất để trở
thành một nhà giáo chân chính. Em có đủ sự dịu dàng và lòng kiên nhẫn để truyền
đạt tri thức cho đứa học trò khó bảo nhất, em có đủ sự cao thượng và vị tha để
chống chọi lại cái tiêu cực luôn hiện hữu của cuộc sống này, em có đủ tri thức
cùng một tâm hồn phong phú để tuôn chảy dạt dào làm tươi tốt những mầm non. Hơn
nữa, em còn có anh bên cạnh. Hãy suy nghĩ đi. Một năm nữa thôi em sẽ phải lựa
chọn rồi. Hãy cùng anh hoàn thành nhiệm vụ cao cả này. Chẳng phải đây chính là
lí do mà tạo hoá cho một kẻ khốn cùng như anh gặp được gia đình mình hay sao?
Em là người học trò, và cũng chính là người thầy mà anh may mắn được gặp. Suy
nghĩ cho kĩ rồi hãy nói chuyện với anh.”
Tôi đã hiểu ra tất cả. Có lẽ đây mới là
kết thúc cuối cùng của câu chuyện cổ tích. Anh bắt tôi phải lựa chọn vào lúc
này sao, khi mà tôi mới mười bảy tuổi, với bao nhiêu ước mơ trước mắt. Đột
nhiên tôi thấy thân cây trước sân đã đứng thẳng trở lại, có lẽ gió rít đã bớt
đi. Trời đã ấm lên chăng? Mà dù trời lạnh thì cũng hề gì? Chẳng phải tôi còn có
áo khoác đó sao? Trong phút chốc, tôi dường như đã hiểu cái gì thôi thúc mình
lao ra ngoài trời khi hãy còn giông bão.
Tôi chợt nhớ về câu danh
ngôn: “Mọi vĩ nhân đều như mặt trời toả ánh sáng rực rỡ lên nhân loại, nhưng
người thầy, như những tia sáng khiêm nhường mới biết cách vươn tới những ngóc
ngách tối tăm nhất và nâng niu những tâm hồn cao đẹp”.
Phạm Thanh Tuấn
20/11/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét