Đăng ngày: 14:12 22-05-2009
Đừng ...Thơ: Nguyệt VŨ
Đừng ...
ném sỏi xuống mặt hồ tĩnh lặng Trái tim tôi chưa yên ổn bao giờ Đừng thổi sáo một mình trên đồng vắng Tôi đứa trẻ mục đồng ...vốn đã rất ngẩn ngơ
Đừng xáo trộn ...
hoàng hôn bằng bếp lửa Cuối ngày rồi day dứt cháy khôn nguôi Đừng... nhé anh, giọng nói bồi hồi Em chẳng chịu được đâu lao đến bên anh mà nức nở. |
Lời bình:
Đừng...
ném sỏi
xuống mặt hồ tĩnh lặng
Chỉ
với tám chữ thôi ... được ngắt ra làm ba dòng thơ ... người đọc cảm
thấy có cái gì đó ngập ngừng...nó không hẳn là một câu khuyên nhủ hay là
một lời đề nghị nghiêm khắc... Câu thơ ơ hờ buông lơi... làm hiện lên
hình ảnh người lữ khách dừng nghỉ bên hồ, khung cảnh tuyệt đẹp níu giữ
chân anh. Với viên sỏi vô tình anh phá vỡ vẻ tĩnh lặng của tấm gương
khổng lồ đang ngắm nhìn non nước trời mây...Thế nhưng:" Trái tim tôi
chưa yên ổn bao giờ". Lạ nhỉ? Ai khảo mà xưng cơ chứ? Cái tuyệt diệu của
thơ đã kết hợp giữa mặt hồ và trái tim làm ta thấy được cái xôn xao của
mặt hồ bởi viên sỏi vô tình. Phải, mặt hồ đã xao động, từng vòng sóng
từ từ lan toả trong trái tim đa đoan, trái tim "vấn vương với sợi tơ
trời..." (ý thơ Đoàn Thị Tảo) Đừng... đừng làm xao động trái tim tôi,
trái tim của một con người mà ngày chị sinh trời đã không nín gió (ý
thơ Đoàn Thị Tảo) giờ đây đang có vẻ đã tĩnh lặng như hồ nước ngủ.
Đừng thổi sáo một mình trên đồng vắng
Tôi đứa trẻ mục đồng...vốn đã rất ngẩn ngơ...
Ô hay, người ta "thổi sáo một mình" cơ mà... người ta phô cái tài hoa lãng mạn trên đồng vắng cơ mà... có ai cố ý gì đâu?
Nhưng
anh không biết hay giả vờ không biết tiếng sáo da diết, dịu dàng của
anh đã làm "ngẩn ngơ" trái tim người đẹp…Anh từ từ làm xao động lòng chị
bằng cái giả vờ vô tình của một người từng trải. Anh thôi miên chị bằng
cái lạnh lùng kiêu bạc của kẻ phong trần. Đừng ném sỏi, đừng thổi
sáo…chị nhắc nhở người lữ khách tài hoa hay chị khéo léo thể hiện vẻ dịu
dàng quyến rũ của mặt hồ tĩnh lặng. Chị chống đỡ yếu ớt hay chị ngầm tỏ
cho anh biết những con sóng đang trào dâng trong trái tim vấn vương với
sợi tơ trời (ý thơ Đoàn Thị Tảo)…Chị tự nhận mình là "đứa trẻ mục đồng"
hay chị ngầm nhắn gửi:" Anh ơi! Em dễ tin người như đứa trẻ vậy...Xin
anh đừng làm trái tim em ngơ ngẩn bằng nét tài hoa, lạnh lùng kiêu bạc
của anh, anh nhé...Trái tim em "vốn đã rất ngẩn ngơ" rồi...". Chị có
biết vẻ ngập ngừng nữ tính của chị là một vũ khí chết người không? Chị
có biết vẻ đẹp của "quả chua cũng vừa đủ ngọt" đã làm anh khao khát đến
thế nào không? Và anh vào cuộc : anh sưởi ấm "hoàng hôn" bằng "bếp lửa"
đời mình. Anh làm ai đó "day dứt khôn nguôi" bằng tấm chân tình của
người đã trải nghiệm cuộc sống. Mở đầu bài thơ anh giả vờ vô tình, anh
cố ý "thổi sáo một mình..." anh cố ý lạnh lùng để thăm dò thì đến đây
anh không thể kiềm chế được nỗi khát khao đang làm tan chảy trái tim
anh. Anh "xáo trộn" , anh sưởi ấm hoàng hôn tím lạnh bằng "bếp lửa" mà
anh đã ấp ủ cả đời lữ khách phong trần.
Đừng....
nhé anh
giọng nói bồi hồi
Đừng xáo trộn
hoàng hôn bằng bếp lửa
Cuối ngày rồi day dứt cháy khôn nguôi
Nếu
như ở khổ thơ trên nhân vật trữ tình của chúng ta lấy hình ảnh ẩn dụ là
khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp thì ở khổ thơ này chị lại từ từ hé lộ
cho anh biết rằng chị đang ở khoảnh khắc tuyệt vời nhất của đời một con
người, khoảnh khắc ấy cần một sự trải nghiệm mới thấy được vẻ đẹp của
nó... Không phải khoảnh khắc ngây thơ trinh trắng của buổi mai tinh
khiết,cũng chẳng phải cái rực rỡ mãn khai của buổi trưa cuồng nhiệt, sôi
nổi mà là khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm, khoảnh khắc của hoàng
hôn tím lạnh, khoảnh khắc đó cần một chút "lửa" để sưởi ấm tâm hồn...
Đắm dịu, ngọt ngào như trái chín,"đừng..." một chút nhắc nhở chỉ đủ kích
thích trái tim lạnh lùng kiêu bạc của người lữ khách , một chút "day
dứt" đủ để bộc lộ nét hấp dẫn đầy nữ tính của mình...Đừng....
nhé anh
giọng nói bồi hồi
Em chẳng chịu được đâu lao đến bên anh mà nức nở
Một
chút nắng quái cho hoàng hôn thêm rực rỡ, một chút cuống quýt mong còn
lưu luyến cái cuồng nhiệt chưa xa, một chút bối rối, e lệ làm duyên cũng
không còn sót lại.... Người tri kỷ đã hiểu lòng người tri kỷ " em chẳng
chịu được đâu..." lời tự thú thật thà nhất, lời mời gọi "đàn bà" nhất
của người đàn bà đang tuổi hồi xuân...dẫu sắt đá cũng chẳng cầm lòng cho
được.Giọng nói chị bỗng "bồi hồi", trái tim chị "nức nở"...chị "lao"
đến bên anh... Ai bảo hoàng hôn là tĩnh lặng, ai bảo cuối ngày là nuối
tiếc... Nếu ví bình minh là nụ hoa hàm tiếu thì khoảnh khắc hoàng hôn
này mới thự sự là khoảnh khắc vừa đủ ngọt của trái chín....nó phô diễn
tất cả những gì tinh tuý nhất, dịu ngọt nhất, đắm say nhất và vừa đủ để
cho anh thực sự là anh...
Chị
đã thôi miên anh bằng cái lắng dịu ngọt ngào, chị đã làm anh thực sự...
là anh bằng sự bí ẩn của trái tim đa đoan đã có nhiều trải nghiệm trong
cuộc sống, chị đã níu giữ đôi chân người lữ khách bởi cách bộc lộ tình
yêu đắm ngọt đầy nữ tính .... Còn tôi, tôi say sưa thưởng thức những vần
thơ đẹp, tôi bị thôi miên bởi mối tình lãng mạn ngọt ngào như khoảnh
khắc hoàng hôn tím. Và tôi cảm ơn chị đã cho tôi một cảm xúc tuyệt vời,
cảm ơn chị đã nói hộ mong muốn của không chỉ riêng tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét