Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

"Cứ nghe đăm đắm, chiều thương mỗi chiều....."

"Cứ nghe đăm đắm, chiều thương mỗi chiều....."
14:37 23 thg 9 2009Công khai4 Lượt xem 17
Mời đọc bài thơ tại đây.
http://lucbat.com/home.php?lan=v&id=baitho&code=3222
  

                                       TƯƠNG TƯ

                      Dư Thị Liễu Dung


Chiều ngồi bên bến tương tư
Đò ngang khua nước gợi dư âm sầu
Hoàng hôn chút nắng hanh hao
Gieo trong miền nhớ một màu tím loang

Nửa hồn nay đã đi hoang
Nửa hồn còn lại đa đoan phận người
Nốt trầm một khúc chơi vơi
Nghẹn trong câu hát ơi hời nỗi riêng

Gởi vào mây gió ưu phiền
Nhận vào đau đáu một thiên tình trường
Càng vẫy vùng cứ tơ vương
Cứ nghe đăm đắm chiều thương mỗi chiều

Tương tư bến vắng đìu hiu
Lạc loài một kiếp, phiêu diêu một đời
Ơi người ơi... Ơi người ơi...

D.T.L.D
Lời bình      Tôi bắt gặp bài lục bát nhỏ xinh này trong một buổi sáng mùa thu, khi vừng đông đang hửng, khi những tia nắng long lanh như ánh mắt, khi chim ríu rít ca vui và gió heo may xôn xao như trêu đùa cây lá.Tất cả như say đi...Thế mà " Tương tư" của Dư Thị Liễu Dung làm cho tôi khựng lại.
       Bài thơ mở đầu bằng những lời buồn: "Chiều ngồi bên bến tương tư...". Từng con chữ sắp xếp như có lớp lang ám ảnh người đọc bằng những cách hiểu khác nhau:" Chiều/ngồi bên bến/tương tư", "Chiều ngồi bên/ bến tương tư"," Chiều/ngồi bên /bến tương tư" ngổn ngang như nỗi niềm mà tác giả ngầm nhắn gửi, như những giăng mắc, băn khoăn của nhân vật trữ tình trong bài thơ.
      Tương tư là cái gì mà khiến người ta khó ở đến vậy? Nếu tương tư của Nguyễn Bính chỉ nói đến "chín nhớ mười mong" , chỉ mong "Bao giờ bến mới gặp đò/ Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau" thì cái tương tư trong buổi hoàng hôn này lại "gieo trong miền nhớ một màu tím loang" khiến cái buồn, cái nhớ "loang" theo từng con chữ.Cái "dư âm sầu" thoáng trong "chút nắng hanh hao" làm khô nẻ cả tâm hồn, làm người đọc hoang mang chẳng hiểu tác giả đang tả thực hay bến kia, đò kia chỉ là trong tâm thức?
      Thơ lục bát thường thanh sáng, mềm mại, nhạc điệu ngân nga của nó đã đi vào lời ru của bà, của mẹ. Vậy mà ở đây, người đọc cảm thấy cái gập ghềnh khúc khuỷu của muôn nẻo đường yêu trong đoạn thơ này. Có lẽ phải trải nghiệm cái vật vã đớn đau của mối tình đơn phương không lối thoát nên trái tim "đa đoan" kia mới"nghẹn lại" trong nỗi niềm riêng. Có lẽ phải trải nghiệm cái giằng xé không khoan nhượng giữa trái tim và khối óc, giữa mê và tỉnh nên khúc hát mới chơi vơi đến thế, uất nghẹn đến thế.
"Càng vẫy vùng, cứ tơ vương
Cứ nghe đăm đắm, chiều thương mỗi chiêù".
       Chơi vơi đấy, đớn đau đấy, ưu phiền đấy nhưng vẫn không thể ngừng niềm yêu "đau đáu". Như vướng vào tơ nhện giăng mùng"càng vẫy vùng, cứ tơ vương", càng băn khoăn trăn trở thì nỗi nhớ niềm thương lại càng dày lên theo năm tháng. Trái tim bị giày vò đến quằn quại bởi một mối tình không lối thoát thế mà trái tim vẫn "cứ nghe đăm đắm, chiều thương mỗi chiều". Ngoan cường và dũng cảm vô cùng.
       Đến đây người đọc chợt ngộ ra: Có thể ai đó cũng đã từng bất công với trái tim nổi loạn của mình, có thể ai đó cũng đã từng giằng xé đớn đau bởi những xúc cảm vượt ra ngoài khuôn khổ nhưng nói một lời công bằng với con tim thì không phải ai cũng làm được, để rồi tự đáy lòng ta buông tiếng thở dài: "Trái tim ơi, ta nợ mi một lời xin lỗi."
    "Tương tư bến vắng đìu hiu /Lạc loài một kiếp, phiêu diêu một đời /Ơi người ơi... Ơi người ơi..."
       Buồn thì thật là buồn nhưng nghe tiếng gọi da diết cháy lòng này tôi  thầm mong cho trái tim được gặp gỡ trái tim. Để hoàng hôn không chỉ tím màu nhung nhớ mà còn là một khoảnh khắc bừng lên rực rỡ bởi chút nắng quái lung linh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét