Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Giọt buồn lung linh cùng những tiếng mưa reo...

Giọt buồn lung linh cùng những tiếng mưa reo...
23:33 15 thg 8 2010Công khai4 Lượt xem 23
          

TIẾNG MƯA REO NHƯ MỘT GIẤC MƠ BUỒN
(thơ AN THẢO)


          Giọt nọ xọ giọt kia
           Phân định chi hoài nỗi nhớ
           Giấc mơ
           Không là thực
           Chỉ xuất phát từ cơn đau trong ngực
           Lầm lì lan khắp toàn thân
           Lan tới cõi tinh thần
           Lôi bật mùa màng ký ức
           Xưa ta đúng và sai, cuồng điên và chừng mực
           Trong giấc mơ chỉ buốt nhói quay về
            Vui và buồn và ảo ảnh say mê
            Nhạt nhoà gai góc
            Ám ảnh mãi là lời trách móc
            Của tự ta xa xót nhận trước Người
            Quên hết rồi nắng gắt xa xôi
            Da hết cháy, chỉ ấm lời đáy ngực
            Và Mưa đến lại dào lên thổn thức.
            Mỗi giọt reo như một nốt buồn.

Lời bình:
            Có những lúc cảnh cũ hương quen gọi ta về miền thẳm sâu ký ức. Có đôi khi một không gian hoài niệm cũng khiên ai đó bâng khuâng. Vào một khoảnh khắc nào đó trong đời, một cơn mưa thực cũng gợi nhớ cơn mưa trong tâm tưởng." Tiếng mưa reo như một giấc mơ buồn" của An Thảo làm cho người đọc như được miên man trong miền ký ức nhạt nhoà hư thực chiêng chao.
           Giọt nọ xọ giọt kia
           Phân định chi hoài nỗi nhớ...
           Ký ức ẩn hiện qua màn mưa giăng bàng bạc. Người đọc như hình dung ra hình ảnh người thiếu phụ tựa cửa trông mưa. Giọt vắn giọt dài lộn xộn, giọt ngã giọt bay líu ríu để kỷ niệm ùa về không đầu không cuối. Hẳn lòng chị đang xôn xao, hẳn tim chị đang bối rối." Phân định chi hoài..." chị hỡi, cảm xúc đến băn khoăn đắn đo làm chi nữa. Là mơ hay là thực khi nỗi nhớ chen nhau sống dậy bởi mưa về? Là mơ hay là thực khi cơn đau nhoi nhói ở trong tim? Bằng một loạt động từ tác giả đã diễn tả thành công cái cảm giác chạm vào nỗi niềm xưa cũ, người đọc như cảm nhận được cái đau đớn toả lan, cái nhói buốt khi "nỗi nhớ" bị đánh thức bởi những giọt mưa buồn. Tiếng mưa reo là thực, cảm giác đớn đau là có thực nhưng hình như những kỷ niệm, những hình ảnh xưa lại nhạt nhoà hư ảo tựa như mơ.
          Tôi thích cụm từ " mùa màng ký ức" của chị. Bởi người đọc liên tưởng tới thành quả, đến những giá trị rất thực mà ta đã có. Nào xem," mùa màng ký ức" của chị đã có những gì?
           Xưa ta đúng và sai, cuồn điên và chừng mực
           Trong giấc mơ chỉ buốt nhói quay về
           Vui và buồn và ảo ảnh say mê
           Nhạt nhoà gai góc
           Ám ảnh mãi là lời trách móc
           Của tự ta xa xót nhận trước người.
           Nhiều lắm nhé, sướng vui và buồn khổ, hờn dỗi và sẻ chia, đớn đau và hạnh phúc... những cảm xúc ấy hẳn đang động cựa trong trái tim đa cảm của chị. Tất cả là tải sản của riêng chị, chị đã gói cất, chị đã nâng niu giờ đây lại ùa về cùng "tiếng mưa reo".
          Ừ nhỉ! Ngày xưa cũ, dù "đúng"dù  " sai" , dù "cuồng điên" hay " chừng mực" thì ta vẫn là ta, ta vẫn trân trọng gìn giữ tận đáy tâm hồn. Tất cả vụt trở về trong một buổi chiều mưa, tất cả đọng lại lộn xộn trong ta giống như những "giọt nọ xọ giọt kia" đang thánh thót rơi ngoài khung cửa. Hình ảnh người thiếu phụ lơ đãng ngồi nghe tiếng mưa reo phảng phất nỗi buồn nhưng không hề bi luỵ. Điệp từ "và" trở đi trở lại như gom gộp như nhặt nhạnh từng mẩu cảm xúc để níu  giữ, để trân trọng.
           Người đi rồi, chị biết. Nhưng cảm xúc còn ở lại, "vui và buồn và ảo anh say mê"giờ đây là của riêng chị, người chẳng thể mang theo. Một chút tiếc nuối, một chút trách móc bởi những điều chưa nói.Một chút xa xót, một chút yêu thương gợn khẽ. Giá như ngày ấy trao nhau thêm chút tin yêu thì giờ đây tháng ngày chẳng còn là ám ảnh. Giá như ngày ấy anh đừng hờ hững, giá như ngày ấy em đừng cố chấp thì giờ đây đã hạnh phúc trọn đầy... Ừ, mơ nhé! Một giấc mơ lẫn lộn giữa hư và thực. Ừ, mơ nhé! Sống lại trong ta những giây phút có nhau.
           Tình đã chia xa, điều ấy là sự thực, còn lại gì trong đáy ngực, còn lại gì trong khung trời ký ức của riêng ai? Đắm say và dịu ngọt, gai góc hay nhạt nhoà... của ta đấy,ai đó đã chẳng thể lấy đi. Tất cả đã ngủ yên trong ký ức, để bất chợt "dào lên thổn thức" để tiếng mưa hoà lẫn tiếng bâng khuâng.
           Quên hết rồi những nắng gắt xa xôi
           Da hết cháy chỉ ấm lời đáy ngực
           Và mưa đến lại dào lên thổn thức
           Mỗi giọt reo như một nốt buồn.
           Gạt gợn hết băn khoăn, lấn cấn, quên hết những chói gắt, ấm ức người đàn bà chín đằm ấy chắt chiu gom châu ngọc cho mình.Chẳng còn đớn đau, chẳng còn hờn trách để ký ức thấp thoáng cùng với những tiếng mưa reo. Một chút buồn thật đẹp làm giàu thêm cảm xúc, một chút mưa cho hoài niệm quay về.Tình yêu có thể đi qua nhưng sự tinh tế sâu sắc của mỗi người lại phụ thuộc vào cảm xúc và thái độ đối với tình yêu đó.Khép lại rồi nhưng tiếng mưa reo vẫn khiến con tim thổn thức. Khép lại rồi nhưng những giọt buồn kia vẫn mãi lung linh khiến người đọc rưng rưng.
           Vẫn biết rằng con người không thể sống với những giấc mơ dù nó đẹp đến nhường nào. Nhưng con người cũng không thể sống nếu thiếu những giấc mơ, bạn nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét