Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

"Nằm nghe xôn xao tiếng đời..." Sự liên tưởng độc đáo và giàu cảm xúc.

"Nằm nghe xôn xao tiếng đời..." Sự liên tưởng độc đáo và giàu cảm xúc.
11:37 8 thg 11 2010Công khai10 Lượt xem 39


NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
                (Thơ Thảo Phương)


Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi …
Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về
http://images.yume.vn/photo/pictures/20080903/viethuvn/slideshow/12204300785497_yume_photo.gif

                              (Ảnh sưu tầm trên net)


Lời bình:

    
     Giao mùa, giao mùa!
     Khi giọt nắng vàng như mật ong nhường chỗ cho những cơn gió xôn xao đầu mùa chính là lúc tâm hồn con người nhạy cảm nhất, mong manh nhất và khi đâu đó người ta bắt gặp những cảnh cũ hương quen cũng là lúc tiếng lòng trỗi dậy người là muốn tỏ bày, người ta tiếc nuối và đôi khi người ta tự ru lòng mình. Mùa đông, cái lạnh dường như khiến người ta cần nhau hơn, muốn gần nhau hơn.
     Bài thơ được mở đầu bằng sự hiện diện của cơn gió vô tình, cơn gió mùa đông bắc mang theo cái lạnh cùng cái buồn da diết đã gõ cửa trái tim nhạy cảm của người thơ.Nghe trong gió thoảng đâu đây, giai điệu trầm buồn nhưng trong vắt bởi những vần thơ đẹp: " Dường như ai đi ngang cửa/ Gió mùa đông bắc se lòng..."  . "Ai đi ngang cửa..." hay mùa đông gọi khao khát trở về, cái lạnh se lòng khiến lòng người cô đơn bùng lên khát khao được sưởi ấm, khát khao sống, khát khao yêu... "Chiếc lá thu vàng đã rụng/ Chiều nay cũng bỏ ta đi..." Chỉ là tạo vật luân hồi, thu qua thì đông tới thế mà dưới ngòi bút của tác giả người đọc cảm thấy một nỗi buồn man mác. Lá rời cành cuối thu tưởng đã buồn, nỗi buồn chia xa nhưng chiếc lá cho dù "đã rụng" vẫn còn hiện diện ở đâu đó trong không gian như một chút kỷ vật, một chút sống động về một thời xa vắng. Trong chiều đông xám lạnh, tê tái, u buồn chút kỷ vật cuối cùng để người ta vin vào đấy để nhớ mong "cũng bỏ ta đi".
     Và gió, chiều đong đầy gió khiến trái tim nhạy cảm "xôn xao", những ký ức vốn đã ngủ ngoan trong đáy tim chợt ùa về như một cơn lũ. Kỷ niệm tưởng đã phôi pha lại trở về, nguyên vẹn và tinh khôi như chưa từng từ giã.Cảnh cũ, người xưa, tiếng nói tiếng cười, tất cả, tất cả như lưỡi dao bén ngọt, như những mảnh thủy tinh sắc nhọn mà mùa đông đang cứa đứt, đang chà xát làm cho vết đau xưa thêm nhức nhối.Người đàn bà trong thơ thả lòng cùng với những liên tưởng xa xôi. Xa rồi, người thương ơi, xa rồi tiếng nói tiếng cười, mùa đông ấm áp xưa kia giờ chỉ còn lung linh trong hồi ức.Không gian thực hòa cùng không gian hoài niệm làm trái tim trĩu nặng nỗi buồn thao thiết :"Nằm nghe xôn xao tiêng đời/Mà ngỡ ai đó nói cười/Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy/Giờ đây cũng bỏ ta đi..."
     "Làm sao về được mùa đông" được nhắc đi nhắc lại như một tứ thơ xuyên suốt toàn bài. Thực và ảo, quá khứ và hiện tại đan xen, những kỷ niệm sống động chợt trở về lung linh hiển hiện. Đẹp lắm và yêu lắm, cái thời chim reo lá hát, ấm áp lắm và đủ đầy lắm cái thời tay trong tay cùng người yêu trong một mùa đông nào đấy cùng cảm nhận  hơi ấm trao nhau. "Dòng sông đôi bờ cát trắng" ấy, tiếng "chuông chùa" bình yên ấy lấp lánh trong nỗi tiếc nhớ khiến những dòng thơ trữ tình thêm xa vắng và đượm buồn da diết.
      "Thôi đành ru lòng mình vậy/ Vờ như mùa đông đã về". Một chút đắng chát, một chút tiếc nuối đủ để người ta hiểu cần lắm"ru lòng" cần lắm sự giả "vờ" để kỷ niệm trở nên tròn vẹn và trong trẻo tựa như chiếc bình pha lê trong suốt mà suốt cuộc đời này ta nâng niu cất giữ.
     Nếu ta có thể ngược dòng thời gian mà quay lại nhỉ, giá ta lại huyên thuyên tay trong tay dạo phố trong tiết trời se se dịu dàng và giá như ta lại có thể yêu nhau như ngày đầu gặp gỡ. Có phải chúng ta đang cố tình đi bên đời nhau. Giá như ta có thể làm lại từ đầu?  Cuộc sống luôn đặt ra những cái “giá như” đau đớn thế này. Có lẽ tình yêu vẫn tồn tại những khúc giao mùa, để ta không thể phân định đây là thời điểm nào của cảm xúc…
     " Làm sao về được mùa đông/ Mùa thu cây cầu đã gãy..." một thực tế hiển hiện làm người đọc cảm nhận được trọn vẹn nỗi cô đơn của nhân vật trữ tình trong thơ,cái cảm giác không thể trở về với mùa đông trên cây cầu mùa thu đã gãy khiến người ta luẩn quẩn trong một vòng xoáy  nghiệt ngã, thời gian lặng lẽ trôi đi, bỗng ta ngoái lại nhìn về dĩ vãng, chẳng thể làm gì hơn"Thôi đành ru lòng mình vậy/ Vờ như mùa đông đã về".
     Nỗi nhớ mùa đông như một bức tranh diệu vợi mang lại cho người đọc cảm giác bâng khuâng không thể thốt được nên lời.Khép lại rồi nhưng giai điệu bài thơ vẫn ngân vang, nỗi buồn thanh sáng ấy khiến người đọc tự nhiên muốn sống, muốn nâng niu trọn vẹn từng ngày để mỗi ngày đều là một ngày mới, để đến một lúc nào đó, khi nhìn lại đời mình mỗi người không phải thốt lên hai tiếng" Thôi đành..."
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét