Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Lá Diêu Bông - Đi đầu non cuối bể, lặng lẽ em tìm...

Lá Diêu Bông - Đi đầu non cuối bể, lặng lẽ em tìm...
14:01 13 thg 5 2010Công khai5 Lượt xem 28

Lá Diêu Bông

Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng 
Chị thẩn thơ đi tìm 
Đồng chiều, 
Cuống rạ. 
Chị bảo: Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông 
Từ nay ta gọi là chồng.
Hai ngày em đi tìm thấy lá 
Chị chau mày:
Đâu phải Lá Diêu Bông. 
Mùa Đông sau Em tìm thấy lá 
Chị lắc đầu, 
Trông nắng vãn bên sông. 
Ngày cưới chị 
Em tìm thấy lá 
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim. 
Chị ba con 
Em tìm thấy lá 
Xòe tay phủ mặt chị không nhìn. 
Từ thuở ấy 
Em cầm chiếc lá 
Đi đầu non cuối bể. 
Gió quê vi vút gọi. 
Diêu Bông hời... 
ới Diêu Bông!
(Hoàng Cầm)

Lời bình:
     
      Có những tình cảm lung linh mà người ta nâng niu trân quý, có hình bóng ấp ủ trong trái tim yêu làm cho người ta lao đao, choáng ngợp.Có những mối tình mà người ta mải miết kiếm tìm dẫu cho phải đi đến tận đầu non cuối bể. Càng không đạt được mong ước thì những khát khao lại càng trào lên mãnh liệt.Và Hoàng Cầm cùng với "Lá Diêu Bông" độc đáo của ông đã nói hộ tâm trạng của bao người.
   
Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng 
Chị thẩn thơ đi tìm 
Đồng chiều, 
Cuống rạ.

       Trong ánh nắng chiều, người chị gái đẹp rực rỡ như một thiên thần khiến cho cậu em say ngắm. Có lẽ chị biết mình rất đẹp, ý thức được vẻ đẹp của mình nên trái tim lãng mạn của chị cho phép mình mơ về một tình yêu như cổ tích, kiếm tìm chàng hoàng tử bạch mã của đời mình. Chị "thẩn thơ"  bởi chị biết trên "đồng chiều/ cuống rạ" rất khó tìm được một thứ lá lung linh. Vì vậy, khi cậu em hỏi, chị buông một câu rất ơ hờ:
                         Chị bảo: Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông 
Từ nay ta gọi là chồng
      Ngôn ngữ của chị thật bắc bậc cao kỳ. Không  "nói" mà chị "bảo" thay vì xưng "em" hay "tôi" thì chị lại xưng "ta". Hơn thế nữa,chị dùng đại từ "đứa" để chỉ người đàn ông mà chị "gọi là chồng". Chị kiêu hãnh hay chị đùa em, tôi cũng không biết nữa nhưng trong lòng cậu em lúc đó Lá Diêu Bông một thứ lá kỳ diệu lắm ở trên đời.
   Chẳng biết Diêu Bông là thứ lá chi chi mà chỉ "hai ngày" em đã mang lá về khoe chị .Trong trái tim non của cậu chuyện chồng vợ là một cái gì giản dị lắm. Nó thân thiết và trong sáng như tình cảm chị em. Yêu chị với một thứ tình yêu ấu niên em không muốn chờ đợi,để rồi em nhận được cái "chau mày" từ chối.Với chị, cậu em thân thiết như bóng với hình này đâu phải là người trong mộng.
    Bị thất bại, em không bỏ cuộc, em quyết tìm cho được Lá Diêu Bông để rồi:
Mùa Đông sau em tìm thấy lá 
Chị lắc đầu, 
Trông nắng vãn bên sông.
   Ai cũng biết "mùa xuân" cây cối đâm chồi nảy lộc, "mùa xuân" có cơ may tìm thấy lá nhiều nhất trong năm thế mà xuân qua hè tới đến tận "mùa đông sau" em mới tìm thấy lá. Sự vất vả nhọc nhằn, công sức gian nan em chẳng quản chỉ mong được chị đoái hoài. Diêu Bông ở đâu trong bạt ngàn cây xanh lá non kia? Diêu Bông ở đâu trong trong những cành cây trơ trụi giữa mùa đông lạnh giá? Muôn vàn khó khăn vậy mà em vẫn không bỏ cuộc. Ba trăm sáu mươi lăm ngày đấy chị ơi, một thời gian gấp bao nhiêu lần "hai ngày" ngắn ngủi trong lần đầu tiên... Những chị vẫn" lắc đầu"...  chị "trông nắng vãn bên sông" phải chăng để tránh ánh mắt em hay chị vẫn chờ đợi một điều gì xa xôi lắm.Chưa được chị chấp nhận nhưng ở em, em vẫn hi vọng một ngày nào đó, chị nhận ra chiếc lá em mang về chính là chiếc lá lung linh chị đang tìm kiếm.
     Không biết em đã đi qua bao núi, em đã lội qua bao nhiêu khe suối, thời gian chẳng tính tháng kể ngày, niềm tin về chiếc lá tình yêu nâng dắt em, làm cứng cáp đôi chân, làm xua tan mệt mỏi để trớ trêu thay lần thứ ba chiếc lá em mang về đúng vào ngày cưới chị.
Ngày cưới chị 
Em tìm thấy lá 
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim.
   Chiếc Lá Diêu Bông ngậm ngùi trong lễ vu quy. Tôi hay bạn, nếu ở trong tình huống đó, sẽ giấu đi để giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, sẽ chôn chặt trong tim cho khỏi bẽ bàng nhưng em vẫn kiên trì, vẫn mong manh một tia hi vọng cuối cùng mong chị thay lòng, đổi ý vào phút chót.  Nụ cười của cô dâu trong ngày cưới là nụ cười lẽ ra phải là nụ cười rạng ngời  hạnh phúc nhưng ở đây tác giả để cho em nhìn thấy chị trong nụ cười" xe chỉ ấm trôn kim". Gái lớn, gái phải lấy chồng, chưa tìm thâý Lá Diêu Bông nhưng chị vẫn lên xe hoa như chấp nhận sự an bài của số phận mà chưa thấy vẻ đẹp lung linh của chiếc lá em cầm.Thay vì "chau mày" bực tức hay "lắc đầu" từ chối chị tặng em một nụ cười... Ôi tình yêu, cái thứ tình đơn phương nó khiến cho người ta lấy việc tự hành xác mình làm hạnh phúc.
   Để đổi lấy tình yêu của chị, em vẫn mải miết đi tìm Lá Diêu Bông trong vô vọng:
Chị ba con 
Em tìm thấy lá 
Xòe tay phủ mặt chị không nhìn.
     Chị đã ba con, giờ đây nhan sắc đã không còn, lấy gì để đáp lại tấm chân tình của em. Tôi bị ám ảnh bởi dòng thơ:" Xoè tay phủ mặt chị không nhìn" . Nếu chỉ "che mặt" thì ta có thể hiểu chị không muốn em nhìn thấy những nét tàn phai để hình ảnh chị vẹn nguyên tươi tắn trong em. Nhưng có một chút gì xót xa trong động tác"xoè tay phủ mặt..." của chị. Có lẽ phải trải qua những nhọc nhằn của cuộc sống, trải qua những điều không như ý trong đời chị mới chợt nhận ra chiếc Lá Diêu Bông mà mình luôn luôn tìm kiếm ở ngay bên cạnh mình ẩn trong cái vỏ bình thường giản dị mà mình không hay biết.Xúc động mãnh liệt trước tình em vô cùng thắm thiết và thuỷ chung khiến chị không cầm được nước mắt . Chị khóc cho em, chị không hiểu trên đời có bao nhiêu là người đẹp mà sao em trước sau chỉ yêu thương một mình chị để mãi kiếm tìm chiếc Lá Diêu Bông trong vô vọng. Bằng các động từ được dùng với quan hệ tăng tiến " chau mày " phủ nhận, "lắc đầu trông nắng vãn bên sông" từ chối, " cười" an ủi rồi cuối cùng là "xoè tay phủ mặt..." theo mỗi lần em tìm thấy lá tác giả đã để cho nữ tính của chị, tình yêu của chị được dần dần chín một cách vô tình.Chị đâu ngờ theo thời gian độ chín đằm đó đã neo trái tim em vào chị bằng một thứ tình yêu son sắt thuỷ chung. Chị khóc cho chị bởi hơn ai hết chị hiểu chị đã bao lần đùa cợt, hờ hững rồi kiêu hãnh  bỏ qua tình yêu thiết tha vô hạn của em. Bây giờ, dù tình yêu thương của em vẫn còn đó nhưng chị không còn cơ hội để đón nhận và trao gửi. Khi nhận ra tình yêu đã chín cũng là lúc chị ngậm ngùi nhận ra thuyền tình đã vỡ.

 Với chị, cơ hội không còn nhưng với em Lá Diêu Bông vẫn còn đó lung linh hiển hiện:
Từ thuở ấy 
Em cầm chiếc lá 
Đi đầu non cuối bể. 
Gió quê vi vút gọi. 
Diêu Bông hời... 
ới Diêu Bông!
       Có lẽ chiếc lá đi cùng em suốt đầu non cuối bể hiện giờ chỉ tượng trưng cho một mối tình trong ký ức mà em nâng niu, trân quý. Đôi khi nó chợt trở về như một thứ ẩn ức, một thoáng thôi khi "gió quê vi vút gọi", khi em bắt gặp cảnh cũ, người quen.Lá Diêu Bông mang một ý nghĩa mới, nó không chỉ bó hẹp trong mối tình giữa em và chị mà nó còn là một biểu tượng của tình yêu, là thứ lá hữu tình mà ai đó  luôn ước ao tìm thấy. Người thơ giờ đã về với cõi cao xanh nhưng Lá Diêu Bông mãi còn ở lại. Lá Diêu Bông như một thứ chân lý mà mỗi người chúng ta luôn mải miết kiếm tìm, nó như một thứ ước vọng lớn lao mà so với nó những điều ta đạt được trong cuộc đời chỉ là những điều nhỏ bé.  Và tôi mong rằng ai cũng tìm được chiếc Lá Diêu Bông của đời mình.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét