Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Tàn cuộc chơi... Không chỉ có "mất" mà còn "được" nữa...

Tàn cuộc chơi... Không chỉ có "mất" mà còn "được" nữa...
07:19 10 thg 6 2009Công khai7 Lượt xem 45

  
 TÀN CUỘC CHƠI

Tàn cuộc chơi
ta là người thua cuộc
Dẫu có buồn
cũng chẳng thể buồn hơn
Dẫu ngu ngốc hơn một lần ngu ngốc
Sẽ còn gì để hối tiếc nếu ng­ười thua?
Tàn cuộc chơi
như một giấc mơ trưa
Để ta hiểu thế nào là ngắn ngủi
Để ta hiểu thế nào là nông nổi
Cô công chúa ngủ ngày
Nếu cuộc đời không trả không vay
Và cuộc chơi không có người chiến thắng
Thì tất cả những vinh quang cay đắng
Thuộc về ai?
Còn lại cho ta tia nắng ban mai
Còn lại cho ta hương cà phê quyến rũ
Còn lại cho ta buổi chiều năm cũ
Bông hoa thắt nơ chưa kịp tặng người

Tàn cuộc chơi
Ta giữ lại khung trời bên cửa sổ
Ta giữ lại lời thì thầm to nhỏ
Góc vườn yêu

Nơi những bông hoa nở thắm buổi chiều
Nơi róc rách những dòng suối nhỏ
Nơi mát mịn màu xanh của cỏ
Và trái tim ta, người đã mang đi

Tàn cuộc chơi
Ta được thua gì
Ngẩn ngơ nhìn mây chiều bay tan tác
Sao lạ chưa trái tim ta đang hát
những bài ca rất buồn...

Tàn cuộc chơi
Cay cú, dại khờ
Ta đã thua chỉ vì ta chân thật
Trong mắt người ta chỉ là con ngốc
Một ngàn lần ta vẫn chỉ thua thôi

Được hay thua
Ta đã bên người
dịu dàng đêm, từng lời, ánh mắt
nghèn nghẹn trên môi nụ cười se thắt
Người đi đi... 


PurpleRoseAngel.jpg picture by nguyennhienthi
         
    

THƠ CỦA CHỊ NGUYỆT VŨ
Lời bình:
Tình yêu là đề tài vô tận của các nhà thơ. Qua thơ, các tác giả đã cho người đọc thưởng thức những cung bậc cảm xúc tuyệt vời. Có thể là một phút xao lòng in dấu mãi mãi trong " khoảng trời riêng" của ai đó, có thể là cái khao khát, đam mê của tâm hồn gặp gỡ tâm hồn hay là một tiếng gọi "hao gầy vầng trăng cũ" của nỗi nhớ đơn phương...Và ở đây, trong :" Tàn cuộc chơi " của Vũ Thị Minh Nguyệt ta bắt gặp một khoảnh khắc sau của sự chia li, khoảnh khắc để người trong cuộc phải bật lên câu hỏi:"Sẽ còn gì để hối tiếc nếu người thua?"
Tàn cuộc chơi
ta là người thua cuộc
Dẫu có buồn
Cũng chẳng thể buồn hơn
Dẫu ngu ngốc hơn một lần ngu ngốc
Sẽ còn gì để hối tiếc nếu người thua?
Bài thơ mở ra với một không gian buồn, không gian sau của cuộc chia li." Tàn cuộc chơi/ ta là người thua cuộc" còn lời nào đắng chát hơn lời thú nhận này không? Người đọc không chỉ cảm thấy mà còn như nghe thấy tiếng vỡ của chiếc ly thuỷ tinh sắc nhọn, khô khốc, buốt nhói trong tim.Người đọc như nhìn thấy, sờ thấy, nghe thấy tiếng gieo mình nặng nề của trái tim nông nổi... Nhân vật trữ tình trong bài thơ được viết ở ngôi thứ nhất... Người tự nhận mình thua cuộc không phải là  "em", không phải là "tôi" mà là "ta" kiêu hãnh, cao ngạo...Phải, trong cuộc chơi này ta đã thua rồi..." Tàn cuộc chơi"...rách vỡ, đớn đau,ta tự nhận mình "thua cuộc"...Ừ, thua cuộc thì chắc hẳn sẽ buồn nhưng nỗi buồn ở đây được tác giả đẩy đến tận cùng"chẳng thể buồn hơn". Ta tự nhận mình "ngu ngốc hơn một lần ngu ngốc"....
Cuộc tình này hẳn đã có những phút giây rất đẹp...ta bỡ ngỡ bước vào thế giới yêu đương bằng trái tim của cô công chúa nhỏ, trái tim được mẹ cha thương yêu bảo bọc, trái tim non chưa vướng bụi trần. Ta nhìn cuộc đời bằng ánh mắt màu hồng của một thiên kim tiểu thư để thấy cuộc đời hoàn toàn hoàn mỹ.Trái tim nông nổi dại khờ của ta những tưởng tình yêu này mãi mãi là viên ngọc long lanh. Thế mà...cuộc chơi đã tàn...buồn nào buồn hơn, ta chợt nhận ra mình thật ngốc.
Tàn cuộc chơi
Ta được thua gì?
Người đi rồi... nhưng ta vẫn "được" mà ,đâu có "thua"... Ta được nhiều lắm đấy:
Còn lại cho ta tia nắng ban mai
Còn lại cho ta hương cà phê quyến rũ
Còn lại cho ta buổi chiều năm cũ
Bông hoa thắt nơ chưa kịp tặng người
Tàn cuộc chơi
Ta giữ lại khung trời bên cửa sổ
Ta giữ lại lời thì thầm to nhỏ
Góc vườn yêu
Nơi những bông hoa nở thắm buổi chiều
Nơi róc rách những dòng suối nhỏ
Nơi mát mịn màu xanh của cỏ
Và trái tim ta, người đã mang đi
Đây là khổ thơ mà tôi thích nhất. Tôi miên man trong khung trời yêu của họ, tôi lắng nghe những lời thì thầm to nhỏ của họ. Tôi cảm thấy cái lấp lánh thương yêu trong tia nắng ban mai, cái ngọt ngào quyến rũ của hương cà phê, của buổi chiều năm cũ. Phải, kỷ niệm tình yêu của riêng của nhân vật trữ tình trong bài thơ, nó hiển hiện trong khoảng trời riêng chân thật của chị vĩnh viễn không ai có thể lấy đi. Anh có thể làm đau trái tim non của chị, làm cho trái tim chân thật hoàn toàn hoàn mỹ kia có thêm vài vết xước rách, rớm máu nhưng vĩnh viễn anh không thể lấy đi những kỷ niệm tình yêu của chị, những ký ức của chị...
Trở lại với không gian bài thơ:Tình yêu đi, ta được những cảm xúc, ta được những kỷ niệm, ta được những giây phút thăng hoa trong tình yêu mà ở đó cỏ cây hoa lá, khung trời, tia nắng...đẹp như ở thiên đường...
Ta đã bên người
dịu dàng đêm, từng lời, ánh mắt
Và ta có được cả anh, có được những giây phút ngọt ngào bên anh... Đừng buồn nhiều nhé, so với tình yêu đơn phương thì ta đã giàu có hơn hẳn rồi...
Tàn cuộc chơi
Ta được thua gì?
Câu hỏi đau đáu này làm tôi liên tưởng đến một câu mà ai đó đã từng nói:" Cuộc sống như một chiếc cầu vồng, cần có cả mặt trời và mưa thì mới thấy được màu sắc rực rỡ của nó" Phải rồi,"tàn cuộc chơi" kẻ thua cuộc đã được biết thêm một cung bậc của cảm xúc:
Tàn cuộc chơi
như một giấc mơ trưa
Để ta hiểu thế nào là ngắn ngủi
Để ta hiểu thế nào là nông nổi
Cô công chúa ngủ ngày
Và chắc hẳn vị đắng của "cuộc chơi"này sẽ làm cho "cô công chúa ngủ ngày" trân trọng hơn vị ngọt ngào của hạnh phúc."Tàn cuộc chơi"còn cho trái tim non của "cô công chúa ngủ ngày"những trải nghiệm về cuộc đời:
Nếu cuộc đời không trả không vay
Nếu cuộc chơi không có người chiến thắng
Thì tất cả những vinh quang cay đắng
Thuộc về ai?
Cuộc chơi thì phải có người thắng kẻ thua, cuộc đời có vay có trả, một chân lý đơn giản này ta rút ra từ"cuộc chơi" của chính bản thân ta...Cay cú, dại khờ bởi sự chia ly nhưng quả thực ta vẫn thấy mình được nhiều thứ quá.
Vẫn biết rằng"Một ngàn lần ta vẫn chỉ thua thôi", vẫn biết rằng"Trong mắt người ta chỉ là con ngốc" nhưng vẫn không trách anh đâu.
Được hay thua? Câu hỏi lại trở về đau đáu trong trái tim đang hát những bài ca rất buồn... Được hay thua? câu hỏi trở về trong tâm hồn ngẩn ngơ khi ta lơ đãng "nhìn mây chiều bay tan tác". Được hay thua?" Tàn cuộc chơi" đủ để ta cảm nhận: trong tình yêu không có thắng thua, sau cuộc tình đổ vỡ không chỉ có mất, mà còn có được nữa.
Nghèn nghẹn trên môi nụ cười se thắt
Người đi đi...
Sau của mỗi cuộc tình sự phản ứng của người thua cuộc rất khác nhau.Có người chọn cách trả thù, có người chọn cách buồn đau, u uất, tiếc nuối hay hoài uổng bản thân mình nhưng  ở đây ,trong bài thơ này chọn cách buông tay.... Phải, buông tay để chỉ khi đó ta mới gạn được những cái được mà không phải ai cũng nhận ra.Một sự buông tay, một nụ cười mà nước mắt bị nuốt ngược vào trong đủ để ta cảm nhận được nỗi buồn không thể buồn hơn .
Đọc thơ chị, tôi rưng rưng xúc động, muốn viết đôi lời nhưng quả thực tôi như cảm thấy bất lực trước câu chữ. Đọc thơ chị hoài,đọc đến thuộc lòng, hay điếng người...đến khi bình thì lại viết ra đúng từng lời chị đã viết...bất lực quá...Cái thành công của thơ chị là chỗ đó...khó có thể thay thế ngôn từ khác cho ý tưởng của chị... Cảm ơn chị, Nguyệt Vũ à!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét