VĨNH HẰNG
Thơ Thanh Hiền
Thơ Thanh Hiền
"Sao mà má phấn lưng ong
Lại thêm mắt biếc môi cong thế này
Sao không thoáng nét hao gầy
Cứ trinh nguyên tựa những ngày tròn trăng...?"
Hỏi em
Em khẽ đáp rằng:
"Mùa Xuân đã hóa vĩnh hằng vì anh !"
Lại thêm mắt biếc môi cong thế này
Sao không thoáng nét hao gầy
Cứ trinh nguyên tựa những ngày tròn trăng...?"
Hỏi em
Em khẽ đáp rằng:
"Mùa Xuân đã hóa vĩnh hằng vì anh !"
Người
ta cảm thấy thi sĩ đang xem một bức tranh tố nữ. Cái đẹp truyền thống"
má phấn, lưng ong" pha trộn với cái đẹp hiện đại, kiêu sa" mắt biếc ,môi
cong" cô gái xuân thì rờ rỡ làm cho thi sĩ phải thốt lên" Sao mà? Sao
không?" Em đẹp làm lòng anh mê đắm
! Cái đẹp của em không phải cái đẹp của các người mẫu" nét hao gầy" mà
cái đẹp ở đây tròn trặn, nẩy nở, tinh khôi và đầy sức sống " tròn
trăng". Đáng yêu quá!
Không phải thế,đây không thể chỉ là một bức tranh, từ cái "môi cong"
kiêu sa kia em "khẽ đáp"cái đẹp vĩnh hằng đó là cái đẹp dành cho một
người - cho anh. Từ bức tranh tố nữ em bước ra làm anh ngây ngất. Em
không chỉ đẹp xinh ở vóc dáng mà còn dịu ngọt trong lời ăn tiếng nói.
Phải , vì anh mà em duyên dáng đáng yêu, vì anh mà em ngoan hiền thuỳ
mị, vì anh mà em tràn trề nhựa sống,vì anh mà mùa xuân vĩnh hằng... Dịu
dàng nữ tính quá ai mà không yêu,không si mê cho được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét