Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Nhật ký một chuyến đi ...(3)

Nhật ký một chuyến đi ...(3)
08:47 20 thg 6 2011Công khai6 Lượt xem 31
      
       3. Hà Tĩnh
      Chiếc xe buýt cùng với các hành khách vẫn đồng hành trên con đường thiên lý. Em bâng khuâng bởi lời thơ Anh Ngọc:

Nước mắt thành mặt trái của lòng tin
Tình yêu đến cùng đường là cái chết
Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp
Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu.

Giá như như trên đời còn có một Mỵ Châu
Vừa say đắm yêu thương vừa luôn luôn cảnh giác
Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc
Một Mỵ Châu như ta vẫn hằng mơ ...
      Vâng, có những điều chẳng thể "giá như.." anh nhỉ? Bởi quả thực nếu có một nàng Mỵ Châu như thế thì ngọc trai lung linh sẽ không bao giờ có thực. Nếu có một nàng Mỵ Châu như thế, giếng Cổ Loa chẳng thành chứng tích...
       Hihi... Đi du lịch mà cứ miên man trong dòng suy tưởng, đất nước đẹp vô cùng, nhẹ lòng đi em nhé, em nghe như lời anh nhắc khẽ, bỗng giật mình, xe đã qua cầu Bến Thủy tự bao giờ. Em đang đi giữa miền Trung, anh ạ. Nắng và gió khiến cho cây cối như lả đi, tự nhiên em nhớ chiếc áo tơi của người Hà Tĩnh. Bà em bảo, chiếc áo tơi được kết  từ lá cọ khâu chồng thành lớp gối lên nhau dày hàng đốt tay, như kiểu lợp ngói, đánh thành tấm, phía trên có dây rút để đeo vào cổ giữ áo cố định trên lưng là  chiếc áo khoác ngoài đầy “quyền uy”, chiếc chăn ấm che thân, chiếc áo che mưa che nắng, của người Hà Tĩnh. Chiếc áo tơi như cây cầu đưa lối, chiếc áo tơi như cái cớ để ai đó ngỏ  lời cùng ai:"Cùng em khoác chiếc áo tơi ra đồng,/ Dù trời đổ nắng chang chang vẫn quàng /Để nghĩa tình đừng nhạt đừng phai, /Thương nhau rồi đừng cởi áo cho ai…" . "Với đàn bà con gái khi giữa đồng, áo tơi quây tròn dựng đứng, cứ thế chui vào mà... làm bất cứ việc gì họ muốn. Cái “nhà tắm di động” ấy lợi hại đến nỗi, giữa thanh thiên bạch nhật, cánh mày râu có muốn nhìn dọc ngó ngang cũng đành chịu. Với nam nữ nông thôn khi “cùng em khoác chiếc áo tơi ra đồng”, áo tơi lại là một chốn yêu đương lý tưởng. Người ta có thể nghe vọng ra từ áo tơi những tiếng rúc rích cười đùa của từng cặp yêu nhau, nhưng họ yêu ra làm sao, chỉ có... áo tơi mới biết.Chiếc áo tơi thứ sản phẩm độc nhất vô nhị này sự mộc mạc, giản dị mà còn cả cái tài, cái trí của người xứ Nghệ…" Đoạn văn trên em đã từng đọc ở đâu đó, chợt hiện ra giữa ngày hè bỏng rát, chợt hiện ra khi em qua khúc ruột miền Trung, em ngơ ngác nhìn, mong tìm thấy một dáng chị, dáng mẹ, khoác chiếc áo tơi cho thỏa..., đừng cười em, nhé anh!
      Mộ bên đường, nghi ngút khói hương, chỗ này, năm ngoái lũ cuốn trôi cả một chiếc xe chở đầy hành khách xuống sông Lam đấy. Em nhắm mắt lại nghe tiếng ai đó nói. Vâng, hết gió lào lại nắng cháy, hết hạn hán lại lũ lụt thế mà miền Trung vẫn bừng lên tươi mới. Ngói đỏ nhà tầng vẫn ngạo nghễ giữa trời xanh. Qua đèo Ngang dẫu chân này có mỏi, trời mây khoáng đạt, tự nhiên ao ước giống người xưa:" Quốc bộ gian nan lặn lại trèo./Bắc Nam đôi ngã lối quanh queo./Một hơi kéo miết chân chồn dại./Nửa chữ không còn bụng đói meo./Hoa chửa tan sương cười dở khóc./Nước còn vướng đá, chảy rồi reo/Ước gì thân hóa ra chim nhỉ./Muôn dặm đồ nam nhẹ cánh vèo." ( Thơ Đặng Trần Thường)




Đường hầm trên bộ đèo Ngang



 Trong đường hầm



Dãy núi Hoành Sơn



Cảng Vũng Áng - Hà Tĩnh( ảnh của anh Sóng Biển)






Sông gì, núi gì em chẳng rõ, em chỉ biết thốt lên: Đẹp quá, đẹp quá đi!
(Chặng tiếp theo: Quảng Bình, Quảng Trị)

P/s: Ảnh do em Thanh Huyền chụp qua cửa kính ô tô.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét