Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Phút xao lòng của Người Lẩm Cẩm...

Phút xao lòng của Người Lẩm Cẩm...
06:11 18 thg 3 2009Công khai4 Lượt xem 54
CHẲNG PHẢI ĐỢI
Chẳng phải đợi đến mùa thu
Anh mới nhận ra
                  Nồng nàn
                           Hoa sữa...
Chẳng phải đợi gió sang
Anh mới hiểu
                Lời thầm thì...
                              Khó nói
Em biết không ?
              Anh như kẻ đang đói
Vẫn phải ăn kiêng...
               VTA- 9/2008
Cứ mùa thu- Hoa sữa lại thơm nồng, điều đó tự nhiên như trời đất. Đêm Hà Nội nồng nàn hoa sữa như đồng loã  với những cảm xúc phiêu linh. Đêm Hà Nội  đầy ma mị đưa lối cho trái tim lạc bước.... Nhưng có lẽ bài thơ ra đời vào thời điểm Hà Nội chưa vào thu, hương hoa sữa chưa nồng nàn với số đông mọi người, chỉ có một người đã nhận ra mùi hương nồng nàn ấy :
Chẳng phải đợi đến mùa thu
 Anh mới nhận ra
                   Nồng nàn
                              Hoa sữa...
Tôi như tưởng tượng ra một đêm thu Hà Nội, trong không gian ướp hương hoa sữa ngọt ngào anh "nhận ra" một hồng nhan tri kỷ.Ánh mắt em "nồng nàn" làm cho anh sung sướng ngất ngây.Lời em "thầm thì" trao gửi làm tim anh thổn thức..
Chẳng phải đợi gió sang
Anh mới hiểu
                Lời thầm thì...
                               Khó nói
Câu thơ dải nhẹ như những bước chân ngập ngừng....(mượn của Tú Trinh). Anh đi trong mộng du, anh đi trong miên man hoài niệm.Anh đi mà trong anh đầy ắp bóng hình em. Nhưng có cái gì đó làm anh bối rối, e lệ...có cái gì đó thật "khó nói".Có ai đó đã từng nói rằng:"Triệu chứng tình yêu ở người con trai là sự rụt rè, còn ở người con gái là sự táo bạo". Anh rụt rè, anh muốn nâng niu những cảm xúc trào dâng lúc này.Giá như là nhạc sĩ thì anh đã "đem thương nhớ gửi vào trong gió" nhờ gió nói hộ lòng anh..., nhờ gió hôn lên đôi môi mềm kia cho thoả cơn đói khát...
Em ơi! Chẳng phải chờ đến sự đồng loã của không gian thơ mộng anh vẫn "nhận ra" em "nồng nàn", chẳng phải đợi đến sự trợ giúp của tự nhiên anh cũng "hiểu" em muốn nói gì cùng anh ...
Anh như kẻ đang đói...
Ôi, lời tự thú mới chân thật làm sao. Phải rồi, cái tôi tham lam của anh đang đói khát em, đang muốn cưỡng lại ý chí, đang vùng vẫy đang khắc khoải...Em ơi! Anh muốn cùng em ... ánh mắt nồng nàn của em như thiêu đốt trái tim anh làm anh càng thêm khát cháy... Không ít người sẽ nghĩ rằng anh và em sẽ sung sướng ngất ngây trong hạnh phúc cho và nhận. Anh và em sẽ:
“Yêu nhau một phút cũng đành
Miễn là phút ấy chân thành với nhau”.
( lấy từ nhà của Hồng Nhật)
Điều đó cũng là lẽ tự nhiên thôi.
Nhưng không phải thế:
                            Anh như kẻ đang đói
                            Vẫn phải ăn kiêng....
Sao mà "ngoan" thế không biết?Chỉ có anh biết, em biết, hoa biết , gió biết có ai biết đâu mà anh phải băn khoăn nhiều đến thế? Em đã "thầm thì" mời gọi rồi mà sao anh vẫn rụt rè? Anh đã dũng cảm tự thú nhận phút xao lòng của mình rồi tại sao bây giờ anh lại lưỡng lự... Phải chăng anh muốn nâng niu trân trọng cảm xúc trong sáng đáng yêu này? Phải chăng anh chẳng muốn " cái tôi " tham lam của mình làm xấu đi hình ảnh đáng yêu của em trong mắt anh.Em ơi! Em nghĩ gì, anh biết, phải chăng em thất vọng về anh...? Xin lỗi em, em nhé!
 Và nói gì đi nữa cũng chỉ là phỏng đoán, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã cho tôi thưởng thức một cung bậc tuyệt vời của tình yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét