Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Nỗi lòng sương phụ trong:"ĐOẢN KHÚC VÔ DUYÊN" của chị lethi1967


Nỗi lòng sương phụ trong:"ĐOẢN KHÚC VÔ DUYÊN" của chị lethi1967
02:12 24 thg 4 2009Công khai3 Lượt xem 35
ĐOẢN KHÚC VÔ DUYÊN ( Bài thơ cóp từ blog của chị lethi1967  Lời bình của HHT)
Em ở đây mà Anh ở đâu?
Em đứng đây mà Anh tìm đâu?
Em đợi đây mà Anh đi đâu?
Vô duyên nên mình mãi lạc nhau…



Có cây cau điếc chẳng trổ buồng
Có dây trầu héo lắt lay buông
Có người sương phụ âm thầm bóng
Có bóng âm thầm chôn nhớ thương



Ta có gì cho nhau đêm nay?
Làn môi gạ gẫm
Ánh mắt giăng tơ
Vòng tay trói gô
Tiết hạnh giãy chết
Hết!..



Thấy anh, em dựa cột làm duyên
Ngờ đâu cột gãy, duyên em tan tành
Bát vỡ còn lại miểng sành
Duyên vỡ, em đành chịu tiếng vô duyên



Ta nghêu ngao hát trên ngày tháng
Khóc đầm châu sa
Cười vang lụa xé
Chỉ có người ấy biết
Ta khóc vui hay cười buồn



Đôi khi buồn chẳng nguồn cơn
Thấy Người lãng nhách, thấy Ta chán phèo
Thấy Đời chen lấn eo sèo
Thấy Tình vất vưởng như bèo trôi sông



Anh gói tình em mang đi đâu?
Bỏ lại cơn đau đến nát nhàu
Em sơn phết lại màu thương nhớ
Anh có ngậm cười trong đêm sâu?



Tự nhiên chỉ muốn kêu Trời
Tự nhiên chỉ muốn ngồi cười như điên
Rồi tự nhiên muốn hét lên
Tự nhiên lại muốn tự nhiên như … ruồi.



Ta lủng lẳng treo mình trên dấu hỏi
Ôm dấu chấm than thở dài
Tụng mãi lời răn trong ngoặc kép
Lẻ loi nhốt mình vào ngoặc đơn
Ngóng chờ bàn tay gạch nối
Chỉ thấy ba chấm lửng lơ
Yêu thương dừng lại bên dấu phẩy
Hai chấm lê thê kể lể
Chấm hết nặng nề
Gieo xuống!...


Lời bình:
Chưa bao giờ tôi thấy mình vô dụng như lúc này, cầm bài thơ của chị  mà tôi như không biết tay mình trĩu nặng hay lòng tôi nặng trĩu...
Bài thơ mở đầu bằng một loạt các câu hỏi, chị hỏi anh mà như khẳng định rằng mình còn tồn tại trên đời, còn hiển hiện bằng xương bằng thịt,đang đứng đợi anh mà sao anh chẳng tìm thấy chị, mà sao anh chị "mãi lạc nhau"...Nếu như Vũ Quần Phương để người con gái đứng đợi cả cuộc đời đến "quen thành lạ" nhưng dù sao vẫn có chút hy vọng mong manh thì ở đây chị đã cho người đọc thấy được sự chờ đợi vô vọng của chị chỉ bằng ba từ đơn giản" mãi lạc nhau" và dấu ba chấm lửng lơ...
Cái buồn đẫm đượm trong " cây cau điếc chẳng trổ buồng", trong "dây trầu héo lắt lay buông". Trầu cau hoà quyện cho môi ai thắm, cho duyên ai nồng, trầu cau quấn quýt khi người yêu gặp lại người yêu. Sự xa cách ở đây làm cho cau chẳng thể trổ buồng, cho trầu héo lắt lay, để cho người sương phụ "âm thầm chôn nhớ thương". Trước mắt tôi hiện lên khung cảnh một đêm thanh vắng, người sương phụ nhớ chồng mà rút ruột làm thơ. Ban ngày  có thể chị tạm quên đi niềm thương nỗi nhớ bởi công việc, chị nguôi ngoai bởi sự động viên của gia đình,  bè bạn nhưng "Ta có gì cho ta đêm nay?" Câu hỏi làm tôi ám ảnh... Đâu rồi "ánh mắt giăng tơ", đâu rồi" làn môi gạ gẫm", đâu rồi hạnh phúc của một ngày xưa cũ?  Tất cả lại ùa về làm chị đớn đau, tất cả đã hết, tất cả đã bị ông trời chia duyên rẽ thuý. Đêm về, một mình chị đối diện với chính bản thân mình, đối diện với những hồi ức,  đối diện với làn môi, ánh mắt, vòng tay kỷ niệm giờ đây chỉ còn là của riêng chị, chị cảm thấy quặn thắt trong lòng.
Bát vỡ còn lại miểng sành
Duyên vỡ, em đành chịu tiếng vô duyên.
Câu lục bát vần lưng này làm cho tôi cảm thấy sự bất lực của chị dồn vào trong từng câu chữ, chị mất anh rồi, chị mất tất cả rồi,đến một mảnh vụn mà chị cũng không tìm thấy, chị "đành" cam chịu, sự chia ly bởi tại ông trời là sự chia ly đớn đau nhất, đắng cay nhất, nghiệt ngã nhất... đọc thơ chị lòng tôi dường như cũng vỡ vụn theo từng cung bậc cảm xúc của chị.Chị hát, chị khóc, chị cười... nhưng lời hát "nghêu ngao" giọng cười "vang lụa xé" của chị làm cho tim tôi nhoi nhói. Đọc thơ chị tôi như đọc được cái cố gắng, cảm nhận được cái gồng mình lên để vượt qua nỗi đau của chị, tôi cảm nhận được anh luôn ở bên chị, trong tâm tưởng của chị và chắc chắn là anh biết chị " khóc vui hay cười buồn"....
 Thật là đúng  khi ai đó đã viết:" Chỉ còn một là không còn gì hết". Trước mắt chị là một màu xám u buồn. Ai cũng phải sống, nhưng tâm tư tình cảm của người sương phụ âm thầm chôn thương nhớ đã theo anh rồi. Mọi vật trước mắt chị nhạt nhẽo , eo sèo, chán phèo, lãng nhách, mọi vật như nhẽo ra, như rã rời, như nhạt nhoà không hương không sắc.Nhưng nghĩ đến anh, tâm sự cùng anh lòng chị như mềm lại, nhịp thơ như chùng lại bởi chị nhớ anh, cơn đau làm chị "nát nhàu"cũng vì chị nhớ anh. Không biết nơi xa kia anh có "ngậm cười"..."Em sơn phết lại màu thương nhớ/ Anh có ngậm cười trong đêm sâu?"   
Nếu như có thể khóc được cho nỗi buồn vơi đi cùng dòng nước mắt, nếu như có thể say được thì có lẽ cơn say đã làm cho lòng chị nhẹ nhàng hơn. Chị muốn kêu trời, trời xanh kia vốn chẳng công  bằng, chị muốn cười, muốn hét, muốn "tự nhiên như... ruồi", muốn say, muốn điên... nhưng ông trời vẫn bắt chị tỉnh táo, bắt chị đớn đau bởi cơn đau tưởng chừng như không thể đau thêm được nữa...Tôi đã từng  nhói lòng khi nhìn thấy bạn tôi lén quay đi chùi giọt nước mắt lăn nhanh khi ai đó vô tình chạm vào ký ức. Tôi đã từng ám ảnh khi nhìn thấy dáng đi chênh vênh, chiêng chao của người em đồng nghiệp khi em đi mời mọi người trong dịp giỗ đầu của chồng mình nên đọc bài thơ này, viết những dòng này tôi không cầm được nước mắt ...  Các từ  ngữ giãy giụa, vùng vẫy hiện lên trước mắt tôi, sự giằng xé giữa nụ cười và nước mắt, giữa quá khứ với hiện tại làm tôi ám ảnh. Ở khổ thơ cuối, bằng một loạt  động từ và các dấu chấm câu chị đã lột tả được tất cả những cung bậc cảm xúc của mình. Chị "treo", "ôm","tụng","nhốt","yêu thương","kể lể" vui buồn cùng với những dấu câu còn tôi day dứt, trăn trở bởi nỗi giằng xé, khát khao, bất lực của chị.
Chị ơi   ! Xin chị đừng gieo xuống dấu chấm hết nặng nề. Chị ơi!  Xin đừng buông xuôi tất cả. Nơi xa kia chắc anh cũng chẳng yên lòng khi thấy chị ngày đêm sầu khổ. Tôi thầm mong cho chị tìm được dấu cộng của cuộc đời mình để cho đôi mắt đẹp kia bớt u buồn, để nụ cười rạng rỡ trở lại trên đôi môi thắm, để vòng tay xiết chặt trong vòng tay gạch nối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét