Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

"Em về..." Sự chia tay đong đầy niềm thương nỗi nhớ!



"Em về..." Sự chia tay đong đầy niềm thương nỗi nhớ!
09:55 20 thg 12 2009Công khai6 Lượt xem 72

Em về (Thơ của anh truongmo)

Thư mục: Tình thơ một thuở |
Đăng ngày: 16:24 06-08-2009
Em về...   
                                                                                                  ảnh sưu tầm

Em về...
vấn vít bàn tay
Mình chia nhau
mấy phút này nữa thôi
lại về
lặng lẽ bên người
đêm từng đêm
đắng đót rơi lệ sầu...

Trời đày mình
lạc mất nhau
còn đây
mái tóc trắng màu thời gian
Ai xui hẹn biển thề non
để giờ
cay đắng
mỏi mòn
đợi nhau

Bấy lâu em bước qua cầu
mà chưa trút được tình đầu
Trời ơi...
Kiếp này lỗi hẹn mất rồi
Buồn vương
thôi
cũng đành thôi...

Em về...!

2009-07-20
Lời bình:
  
Em về...
vấn vít bàn tay
Mình chia nhau
mấy phút này nữa thôi
   Bài thơ mở ra với những dòng lục bát bị phá cách nghẹn lại như tiếng nấc. Chẳng hiểu sao đọc những dòng thơ này, nhắm mắt lại tôi cứ hình dung về hai người không còn trẻ nữa " vấn vít" chẳng nỡ chia rời trong một buổi chiều tím mênh mang.Họ cố nấn ná bên nhau thêm từng giây từng phút.Bằng dấu chấm lửng ngập ngừng và một loạt từ láy được dùng một cách độc đáo tác giả làm cho người đọc cảm nhận được tâm trạng dùng dắng, luyến lưu nhưng giữ gìn chừng mực của những người trong cuộc.Nếu thời gian là một thứ vật chất, nếu không gian mà có thể gom về thì họ sẽ "chia nhau" gói cất khoảnh khắc này và sẽ đặt nó vào chỗ trang trọng nhất trong khoảng trời riêng của mình.
lại về
lặng lẽ bên người
đêm từng đêm
đắng đót rơi lệ sầu.
   Đôi lục bát được tác giả ngắt ra một cách cố ý như một lời thở than làm người đọc hoang mang: tôi "lại về", em "lại về" hay tác giả để cho cả hai" lại về" trong tâm trạng đớn đau , "đắng đót" đến khôn cùng. Nếu có thể khóc oà, nếu có thể vùi đôi mắt cố ngăn giọt lệ long lanh vào bờ vai ai kia thì có lẽ sẽ không ngột ngạt đến thế.Ừ nhỉ, đã bao đêm trong cuộc đời này mà ai phải vì ai mà nhung nhớ, mà rơi lệ và còn bao đêm như thế nữa...?. Chao ơi là buồn!
   Có ai đó đã từng nói:" Thời gian sẽ làm lành vết thương" nhưng ở  thời điểm này vết thương lòng đang làm con tim nhoi nhói.Các cung bậc cảm xúc được đẩy lên đến đỉnh điểm. "Lạc mất nhau" tại "trời đày" là sự chia tay đớn đau nhất,oan uổng nhất bởi người ta chẳng thể oán , chẳng thể hận mà chỉ đau đáu một niềm thương nỗi nhớ. Lời thề hẹn năm xưa hẳn cả hai đều nhớ, tuổi trẻ đã qua nhưng những ký ức, những kỷ niệm hẳn còn lưu giấu trong tim khiến người ta "cay đắng", "mỏi mòn" trong chờ đợi.
Bấy lâu em bước qua cầu
mà chưa trút được tình đầu
Trời ơi...
   Gặp lại nhau, hiểu lòng nhau tác giả để cho nhân vật trữ tình của mình kêu trời. " Trời ơi..." anh muốn hỏi tại sao trời chẳng công bằng. Giá như em có thể nhẹ lòng mà vui duyên mới thì dẫu có buồn anh cũng được an ủi phần nào. Đằng này, bên người mà em vẫn "chưa trút được tình đầu", khổ nào khổ bằng, đau nào đau hơn.
Kiếp này lỗi hẹn mất rồi
Buồn vương
thôi
cũng đành thôi...
   Cái bất lực của kiếp người nhỏ nhoi thể hiện ở cụm từ" thôi/cũng đành thôi...". Dù yêu nhau kiếp này ta chẳng thể có nhau. Dù buồn thương nhưng cũng chẳng thể thay đổi được số phận trớ trêu, họ chọn giải pháp gìn giữ và mong muốn cho người yêu mình được bình yên và hạnh phúc.
   Khổ thơ cuối chỉ vẻn vẹn có hai chữ nhưng tất cả, tất cả nỗi niềm như dồn vào lời chào chia tay này. " Em về..." Em về đi, lòng em anh hiểu. Có trách thì xin hãy trách trời xanh kia vốn chẳng công bằng. Có níu thì xin hãy nhớ lấy cái "vấn vít" của bàn tay trước lúc chia rời để hiểu anh, em nhé! Lạc mất nhau trong cuộc đời nhưng anh sẽ luôn gìn giữ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của em,chỉ mong em luôn được bình yên và hạnh phúc. Người đọc như bị cuốn theo cảm xúc của họ, buồn cái buồn của họ và cảm nhận được cái cao thượng vị tha trong cách ứng xử của họ đối với tình yêu.
   Có bao nhiêu cách để người yêu đến được với người yêu thì cũng có bấy nhiêu khó khăn trắc trở khiến người yêu chẳng được cùng người yêu chung mộng đẹp. Trong cái tréo ngoe của kiếp người, cái trớ trêu của số phận ấy ai mà tránh được những trở trăn tiếc nuối, ai mà tránh được những u hoài làm nhức nhối trái tim." Em về..." của anh truongmo khiến người đọc rưng rưng trước khoảnh khắc chia tay mà đong đâỳ niềm thương nỗi nhớ. Chia tay nhau trong "đắng đót", chia tay nhau trong "buồn vương" mà vẫn lấp lánh thứ ánh sáng nhân văn, vẫn lung linh bởi một thứ tình cảm thanh khiết nguyên lành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét