Nói với anh!
Sao anh không hờn dỗi
Bởi những điều vu vơ
Sao không trách câu thơ
Mong manh và lãng đãng
Sao anh lại không mắng
Những lúc em thức khuya
Những lúc để anh chờ
Lúc lòng em bối rối
Sao anh lại không nói
Những khi em trẻ con
Sao anh chỉ cười hiền
Mỗi lần em ương bướng
Sao anh lại không ghen
Với trăng sao mây gió
Nói ra thì mắc cỡ
Em lơ ngơ bốn mùa
Trời thì lúc nắng lúc mưa
Em ngoan hiền được cũng là nhờ anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét