Thị vàng thơm ẩn người ngoan
Để ai nên nỗi đa đoan đa tình...
Những câu thơ bật ra ngay lập tức khi tôi bắt gặp:" Đánh rơi trái
thị..." của VTA. Trước khi cảm nhận bài thơ này cho phép tôi được dông
dài một chút. Trong câu chuyện Tấm Cám, giá như bà lão chẳng ngạc nhiên,
giá như bà lão chẳng tò mò thì cô Tấm sẽ mãi mãi là ẩn số... Giá như cô
Tấm chẳng hiền, cô Tấm chẳng ngoan, chẳng đẹp thì có thể cuộc đời cô đã
không truân chuyên đến thế?
Trở lại bài thơ này, câu mở đầu tác giả viết:" Giá có thể mùa Thu còn
mãi..." Lời thơ nhẹ nhàng như cơn gió thoảng... Chỉ có mùa Thu mới có
trái thị vàng, chỉ có tình yêu mới làm mùa Thu bất tử. Một sự tiếc nuối
hay là một mong muốn làm người đọc phân vân... Và có là gì đi nữa nhân
vật trữ tình trong cứ tự do trải lòng, tự do phiêu lãng trong cái "giá
như" ấy. Trong mùa Thu ẩn dụ đó chàng và nàng song phương trao nhận "em
lại hiện về","trao nụ hôn nồng cháy say mê", "cùng phiêu lãng...". Chỉ
bấy nhiêu thôi nhưng người đọc có thể hình dung ra một câu chuyện tình
đẹp và gợi... Nếu chỉ bấy nhiêu thôi thì câu chuyện tình mơ hồ ấy mãi
được phong kín bởi vỏ thị vàng thơm...
Ở khổ thơ thứ hai, người đọc thích thú khi bắt gặp hình ảnh:" Vụng về
yêu... nên lỡ đánh rơi". Nếu nói là một lời xin lỗi thì đây là một lời
xin lỗi tài tình nhất. Phải, anh "vụng về", anh không thể nói được hết
những điều em mong mỏi, anh "lỡ" làm em buồn, em giận cho anh xin lỗi,
nhé em! Nếu nói là một lời trách cứ thì đây là một lời trách cứ khéo léo
nhất. Anh luôn nâng niu, gìn giữ thế mà em lại "vụng về" lại "đánh rơi"
cho dù em "lỡ" khiến trái thị cổ tích lung linh của hai ta bị vỡ mất
rồi, cô Tấm của anh ơi...
Người đọc bị ám ảnh bởi hình ảnh" thị vỡ rồi...". Vâng "vỏ thị" chính
là ẩn dụ của sự kín đáo và bí ẩn. Náu trong vỏ thị, cô Tấm mới có thể
yên tâm mặc cho người ta mơ tưởng, mặc cho người ta tò mò, người ta khao
khát, ẩn mình trong vỏ thị cô Tấm mới lung linh, huyền diệu...Chỉ với
người yêu dấu cô mới xuất đầu lộ diện, chỉ khi tin yêu đến vô cùng thì
người con gái mới không e ngại bộc lộ hết bản thân mình.Bởi trong suy
nghĩ của cô, yêu thương thật sự là chấp nhận tất cả những điều thuộc về
nhau. Yêu thương là thế, tin tưởng là thế mà chỉ chút " vụng về " thôi
để người ta hiểu lầm, để rồi "Tấm hóa đơn côi"...
Người đọc bâng khuâng, ai đó bâng khuâng và cả "em ấy" cũng bâng khuâng
và tiếc nuối. Một kết cấu mở, một "khoảng trời trống vắng" mở ra khiến
người đọc cũng bị cuốn theo tâm trạng của các nhân vật. Trái thị vỡ rồi,
biết đâu, chẳng còn chốn ẩn mình, người xinh lại được
sánh đôi cùng hoàng tử. Vỏ thị rách mất rồi, cô Tấm hiền ngoan chỉ vì
chút vụng về đã "đánh rơi" tất cả...Và chính điều đó làm nên sức hút của
bài thơ này.
Bài thơ đẹp không phải ở câu từ hay nghệ thuật mà cái đẹp ẩn ngay
trong sự giản dị của cách thể hiện. Nói "vụng về" mà mà sao đến khéo,
ngỏ lòng mình hay trách ai chẳng biết. Một chút trống vắng, một chút
chơi vơi, một nỗi niềm để ngỏ... Khép lại rồi nhưng dư âm của bài thơ
vẫn khiến người đọc chơi vơi trong trường liên tưởng, khép lại rồi nhưng
bài thơ vẫn ám ảnh mãi bởi "giá như...".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét