Huyền tích chợ tình Khau Vai.
Truyện kể rằng, ngày xưa có
một đôi trai gái thuộc hai bộ lạc yêu nhau. Người con gái rất xinh đẹp,
bộ lạc của cô không muốn cô lấy chồng sang bộ lạc khác; còn bộ lạc bên
chàng trai lại muốn cô về làm dâu bộ lạc của mình. Chính vì vậy mà hiềm
khích giữa hai bộ lạc xảy ra. Mối thù của hai bộ lạc càng nhân lên khi
tình yêu của họ càng thắm thiết. Một ngày kia, khi người con trai đang
ngồi với người yêu của mình trên núi thì nhìn thấy cảnh tượng hai bộ lạc
đang đánh nhau rất quyết liệt ở phía dưới. Họ biết tình yêu của họ là
nguyên nhân chính. Để tránh đổ máu giữa hai bộ lạc, hai người đau đớn
quyết định chia tay và hẹn sẽ gặp nhau mỗi năm một lần đúng vào ngày ấy.
Địa điểm gặp nhau tại nơi họ vẫn thường hò hẹn - Khâu Vai. Dần sau đó,
Khâu Vai trở thành nơi hò hẹn chung cho tất cả những người yêu nhau
trong vùng.(Sưu tầm)
ĐỢI CHỢ TÌNH
Suốt một năm khao khát
Suốt một tháng đợi chờ
Suốt một tuần thao thức
Suốt một đêm mộng mơ
Để rồi say lại say
Giữa chợ tình Mèo Vạc
( Thơ NGUYỄN THẾ TRƯỜNG)
Lời bình:
Suốt một tuần thao thức
Suốt một đêm mộng mơ
Người đọc cảm nhận được tâm trạng háo hức của người yêu mong nhớ người yêu, cô gái mong nhớ rồi "khát khao" được gặp gỡ. Chàng trai "thao thức"ngồi đếm ngược thời gian "suốt" cả "một năm" rồi "một tháng", "một tuần" chờ đợi đến "đêm mộng mơ" của họ.Phải rồi, họ đi chợ không phải để bán mua mà họ đi chợ để trao thương gửi nhớ, họ đi chợ để gặp lại người xưa cho thoả nỗi chờ mong..Một đêm họ yêu và sống cho cả một năm, một tháng rồi một tuần...
Để rồi tay nắm tay
Để rồi mặt nhìn mặt
Tôi chỉ biết đến vùng cao qua sách vở, tôi chỉ biết những Mỵ, những APhủ, những Seo Mẩy, những A Cháng... qua những trang văn nhưng sức hút của nơi này thật là kỳ lạ.Hình ảnh đẹp đẽ, khoẻ khoắn của những chàng trai, cô gái nơi đây đã mê hoặc tôi. Cách họ sống, họ yêu làm cho tôi vô cùng ngưỡng mộ.Tôi tưởng tượng ra gương mặt nồng vì hơi men rượu ngô của cô gái vùng cao đang nâng bát rượu mời của chàng trai lạ. Những người đàn bà Giáy vượt hơn 3 ngày đường núi từ Cao Bằng tìm sang, vẫn ngồi lặng lẽ chờ đợi bạn tình. Tiếng khèn đượm hơi men réo rắt theo bước chân xoay tròn của chàng trai H'mông bên bếp lửa bập bùng càng nghe da diết.
Khâu Vai, khúc tự tình bên hẻm núi. Ảnh: Lê Anh Tuấn.
|
Suốt một năm khao khát
Suốt một tháng đợi chờ
Suốt một tuần thao thức
Suốt một đêm mộng mơ
Để rồi tay nắm tay
Để rồi mặt nhìn mặtĐể rồi say lại say
Giữa chợ tình Mèo Vạc
( Thơ NGUYỄN THẾ TRƯỜNG)
Lời bình:
Nói đến chợ người ta nghĩ ngay đến
cảnh nhộn nhịp bán mua.Có nhà thơ dám cả gan rao bán cả trăng "Ai mùa
trăng tôi bán trăng cho"...nhưng dù sao trăng cũng vẫn là vật chất,
người ta có thể ngắm nhìn rồi định giá, người ta có thể xem xét và cân
nhắc rồi mới quyết định "mua" hay "không mua". Còn ở chợ tình, phải
chăng là nơi"mua bán" tình yêu?Chợ gì mà chợ lạ chợ lùng, chợ gì mà làm
cho người ta" khao khát","chờ đợi" suốt cả một năm ròng...
Chuyện kể rằng, ngày xưa có đôi trai gái, yêu nhau
mà chẳng nên duyên ,họ hẹn nhau mỗi dịp xuân về gặp nhau một ngày ...
Chợ tình là nơi hò hẹn, chợ tình trao gửi tâm tình, chợ là nơi gìn giữ
kỷ niệm... Vậy chợ tình mới nên thơ:
Suốt một năm khao khát
Suốt một tháng đợi chờSuốt một tuần thao thức
Suốt một đêm mộng mơ
Người đọc cảm nhận được tâm trạng háo hức của người yêu mong nhớ người yêu, cô gái mong nhớ rồi "khát khao" được gặp gỡ. Chàng trai "thao thức"ngồi đếm ngược thời gian "suốt" cả "một năm" rồi "một tháng", "một tuần" chờ đợi đến "đêm mộng mơ" của họ.Phải rồi, họ đi chợ không phải để bán mua mà họ đi chợ để trao thương gửi nhớ, họ đi chợ để gặp lại người xưa cho thoả nỗi chờ mong..Một đêm họ yêu và sống cho cả một năm, một tháng rồi một tuần...
Để rồi tay nắm tay
Để rồi mặt nhìn mặt
Để rồi say lại say
Giữa chợ tình Mèo Vạc.Tôi chỉ biết đến vùng cao qua sách vở, tôi chỉ biết những Mỵ, những APhủ, những Seo Mẩy, những A Cháng... qua những trang văn nhưng sức hút của nơi này thật là kỳ lạ.Hình ảnh đẹp đẽ, khoẻ khoắn của những chàng trai, cô gái nơi đây đã mê hoặc tôi. Cách họ sống, họ yêu làm cho tôi vô cùng ngưỡng mộ.Tôi tưởng tượng ra gương mặt nồng vì hơi men rượu ngô của cô gái vùng cao đang nâng bát rượu mời của chàng trai lạ. Những người đàn bà Giáy vượt hơn 3 ngày đường núi từ Cao Bằng tìm sang, vẫn ngồi lặng lẽ chờ đợi bạn tình. Tiếng khèn đượm hơi men réo rắt theo bước chân xoay tròn của chàng trai H'mông bên bếp lửa bập bùng càng nghe da diết.
Để rồi tay nắm tay
Để rồi mặt nhìn mặt
Để rồi say lại say...
Nhịp thơ gấp gáp khoẻ mạnh, lời thơ chân thực, giản
dị như chính những người con của núi, như bản sắc của núi rừng. Rất
thực khi người ta nhớ nhau người ta đi tìm nhau.Có người bạn tôi nói
rằng: Cứ bảo dân tộc chứ, dân tộc họ còn văn minh hơn cả mình. Lòng nổi
loạn mà cứ phải kìm nén vì "có gông đeo cổ"hay" có rợ buộc chân" rồi thì
thật là khổ...Ở chợ tình, con người dám sống hết mình, sống thực với
lòng mình mạnh mẽ và khao khát để rồi họ nâng niu trân trọng quá khứ,
.Còn hạnh phúc nào hơn hạnh phúc khi người yêu được gặp người yêu. Họ
"nắm tay" họ "nhìn mặt" họ khắc ghi vào ký ức những hình ảnh đẹp đẽ của
người yêu dấu. Hồn nhiên và hoang sơ, chân thật và giản dị họ trao nhau
những vòng tay xiết chặt, những ánh mắt nồng nàn,những giây phút thăng
hoa... Để rồi sau đêm đó họ lại đợi chờ, thao thức,khát khao rồi mộng
mơ một đêm khác nữa của năm sau, năm sau nữa...
Có cái gì ẩn chứa trong những câu chữ
giản dị kia, có cái gì làm cho người đọc phải bâng khuâng xao xuyến?
Bài thơ đẹp không phải vì ngôn từ lộng lẫy kiêu sa, bài thơ hay không
phải vì cấu tứ nuột nà... mà bài thơ đẹp vì nó gợi cho người đọc một
huyền tích đẹp và cứ đến hẹn lại lên mỗi năm có một phiên chợ đặc biệt,
họp từ nửa đêm đến cuối giờ sáng hôm sau, vào ngày 27/3 âm lịch hằng
năm,một huyền tích bảng lảng như mây bay trên đỉnh Lũng Pù.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét