Thơ tình anh viết cho ai...???
Cho anh nhắn
Biết em chẳng đến đâyNhưng hàng ngày anh vẫn đợi
Mang theo tình yêu vời vợi
Để gửi trao
Người ra vào tấp nập
Nhưng hình bóng mà anh muốn gặp
Chẳng thấy đâu
Bâng khuâng để lại ngàn câu nhắn
Hãy đến nhìn thôi
Cho anh tắm mắt huyềnVTA- 5/2009
Lời bình
Biết em chẳng đến đây
Nhưng hàng ngày anh vẫn đợi
Mang theo tình yêu vời vợi
Để gửi trao
Bài thơ mở đầu bằng một thông điệp có vẻ như là phi lôgic...Thông thường người ta chỉ chờ đợi khi người ta có hi vọng, còn hi vọng, một chút hi vọng mong manh tôi cũng được... Trong không gian bài thơ này tác giả đã có câu trả lời rồi nhưng sao anh chẳng thể điều khiển được trái tim mình, anh mặc cho trái tim ương ngạnh của mình cưỡng lại cái lôgic thông thường, mang mối tình si mà thẫn thờ, chờ đợi "hàng ngày"...Em ơi! Anh muốn "gửi trao" cho em ngàn lời tha thiết, em ơi anh muốn nhìn thấy bóng hình em chỉ một chút thôi. Ánh mắt anh dõi theo dòng "người ra vào tấp nập", ánh mắt ấy mãi kiếm tìm một hình bóng thân quen . Nhưng, lại "nhưng" nữa ...một bài thơ ngắn mà có đến hai từ "nhưng'' thể hiện quan hệ đối lập mà vẫn ngọt ngào dung dị... Có cái gì đó mà tôi khó có thể gọi thành tên, có cái gì đó như muốn đi ngược lại quy luật của tự nhiên, có chút gì đó như vô lý làm cho người đọc bối rối... Sao thế nhỉ? Phải chăng tình si đã làm anh quên mất một thứ vũ khí mạnh mẽ của đàn ông đó là sự chinh phục. Có người chinh phục bằng sự bày tỏ sôi nổi cuồng nhiệt, có người chinh phục bằng cái dũng mãnh nam tính, có người chinh phục bằng vẻ lạnh lùng kiêu bạc... nhưng Người Lẩm Cẩm của chúng ta lại bộc lộ tình yêu của mình một cách rất ư là Lẩm Cẩm: anh chọn giải pháp chờ đợi và nâng niu khối tình si ấy một mình.Mong mỏi, bồn chồn, nôn nao một mình...
Người ra vào tấp nập
Nhưng hình bóng anh muốn gặp
Chẳng thấy đâu
Hihi...
anh Lẩm Cẩm làm sao thấy được. Hồng nhan tri kỷ của anh đâu biết là anh
đang mong chờ, chẳng phải vô tâm nhưng nếu cô có đoán già đoán non đi
chăng nữa cô cũng không thể bày tỏ và cũng không có cơ hội bày tỏ với
anh vì anh đã nhủ:
Gửi qua nắng gió tháng tư
Tặng người tri kỷ, tình từ trái tim
Em đừng nói, cứ lặng im !
Ánh mắt đã đủ nhấn chìm đời anh (Thơ NLC)
Bồn chồn, nôn nao,mong mỏi đến "bâng khuâng" đến không dằn lòng được anh phải gửi tâm sự vào thơ:
Bâng khuâng để lại ngàn câu nhắn
Chỉ đến nhìn thôi
Cho anh tắm mắt huyền
A!
Cuối cùng anh cũng buộc lòng gửi gió gửi mây tâm sự của mình.Mong em
đến và nhìn anh một lát thôi. Một chút ánh mắt huyền em , để anh thoả
lòng khao khát,một chút ánh mắt mà như dòng suối ngọt lành tưới mát hồn
anh, cho hồn anh vùng vẫy thoả mãn khát khao...Em ơi! "Cho anh nhắn"
nhé! Lời đề nghị mới dễ thương làm sao!
Đến
đây thì tôi đã hiểu tại sao mà anh lại chọn giải pháp này rồi...Rõ ràng
đây không phải là một "cơn say nắng", rõ ràng đôi mắt đẹp ấy đi vào thơ
anh không chỉ một lần,đôi mắt ấy đã ám ảnh cả câu thơ anh, đôi mắt ấy
đã thiêu đốt lòng anh, đôi mắt của người tri kỷ ấy đã nhấn chìm đời
anh...Nhưng - lại chữ "nhưng" đáng ghét - anh không thể mang đến cho đôi
mắt ấy một cái gì trọn vẹn đủ đầy,anh không thể để cho người tri kỷ của
anh bị tổn thương, anh không thể làm cho đôi mắt đẹp kia vương nét u
buồn, khó xử...
Đây
là sự bày tỏ tình yêu chân thật nhất của một người đã trải nghiệm, nó
không có cái hiếu thắng của tuổi trẻ, nó không có cái cuồng nhiệt, mạnh
mẽ của người còn tự do nhưng nó là một cơn sóng ngầm dịu dàng nhất,
trong sáng nhất, đầy khát khao và nâng niu...Một phút xao lòng để cho
anh càng thêm trân trọng nâng niu cuộc sống hiện tại. Một chút tình si
để tâm hồn giàu có thêm lên. Một chút hương để làm đẹp cho đời. Và tôi,
tôi được thưởng thức thơ anh.Cảm ơn anh, Người Lẩm Cẩm mà chẳng lẩm cẩm
chút nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét