Sa Pa và những cảm nhận...
Ngày còn đi học, Sa Pa với "những thác
trắng xoá tựa mây trời, những rừng cây âm âm, những bông hoa
chuối rực lên như ngọn lửa...."(Đường đi Sa Pa - Nguyễn Phan Hách) như
một bức tranh hùng vĩ và sống động, Sa Pa với "nắng đã mạ bạc cả con
đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực như một bó đuốc
lớn. Nắng chiếu làm cho bó hoa càng thêm rực rỡ và làm cho cô gái cảm
thấy mình rực rỡ theo..."( Lặng lẽ Sa Pa - Nguyễn Thành Long) đầy nhiệt
huyết và thơ mộng... đã làm em náo nức. Em mơ một lần được đặt chân đến
Sa Pa để tận mắt ngắm nhìn cái xứ sở bí ẩn và vô cùng quyến rũ, được cảm
nhận cái huyền diệu của nơi này. Và hôm nay, em đến!
Vâng,
em đến với Sa Pa vào một buổi sáng đầu mùa đông. Chiếc xe chênh vênh
ngược dốc băng đèo, còn em ngây ngất như lạc vào xứ sở thần tiên. Nắng
vàng sánh như mật ong thấm đẫm cả vạt rừng, tràn xuống cả thung lũng bên
kia triền núi. Chưa bao giờ, mây lại gần đến thế, cứ lừng lững băng
qua đường, sà vào cả cửa kính ô tô, đem theo một thoáng lành lạnh, âm
ẩm...khiến em vô cùng phấn kích.
Sa Pa đây rồi, những cây
đào mốc đang chúm chím nụ, đây đó có những cây đã bung hoa gọi mùa xuân
đến sớm, những vườn lan, vườn hồng và không khí trong lành như mời mọc,
đón chào. Hihi... Em sẽ không kể đâu, vì chẳng bút nào tả xiết vẻ nên
thơ của món quà thiên nhiên đã ban tặng. Em sẽ không kể đâu, vì nếu kể
chẳng khác nào khen hoa hậu xinh đẹp. Hãy lên đây và cảm nhận cùng em,
anh nhé!
Tối, tung tăng dạo phố, em chợt bật cười khi
nhìn mấy bà, mấy chị dân tộc chăn dắt khách Tây, mời mua váy, áo thổ
cẩm. Ôi, đừng chê dân tộc nhé, cũng líu lo tiếng Anh, cũng liếc mắt cười
nụ... Và kia nữa, bên bậc thềm, tiếng kèn lá làm em chú ý, một chàng
trai đang say sưa với điệu nhạc của mình. Có cái gì đó buồn rũ, xa
xăm...chắc là tại người thương lỡ hẹn....Trăng mười ba lung linh, phố
núi bồng bềnh huyền ảo, bạn rủ xuống thung lũng Mường Hoa, xem bãi đá
cổ, ngắm cầu mây vào bản Tả Van. Ừ, ai mà có thể từ chối được một đêm
trăng đẹp thế này cơ chứ. Ra khỏi phố, trăng như sáng hơn, trải khắp núi
rừng là thứ ánh sáng dịu dàng và tươi mát. Trăng trên đường, trăng trên
núi, trăng trên thung và trăng trong đáy mắt...trăng lấp lóa thác nước,
trăng rát bạc suối nguồn. Giữa rừng già đại ngàn, chỉ tiếng nước róc
rách, chỉ ánh trăng vằng vặc sáng ngời, chẳng đố kị bon chen, chẳng mệt
mỏi u sầu, bình yên đến lạ. Mười mấy km, chỉ là dốc và dốc, thỉnh thoảng
một cái xe ô tô đi ngược lại, đèn pha sáng lòa, chỉ chệch bánh một tí
thì xuống vực như chơi nhưng em không hề thấy sợ, bởi em cảm thấy an
toàn khi đi chơi cùng những người bạn quý.
Khuya, phố xá yên
tĩnh, những ngọn đèn đường mờ đi bởi sương mù, trời rét ngọt. Áp hai bàn
tay vào củ khoai nướng nóng hổi, hít hà cái mùi thơm lựng, tự nhiên em
ước được nép sát vào anh, được run lên trong vòng tay anh rắn chắc và
được cùng anh chia sẻ khoảnh khắc này. Đừng cười em anh nhé!
Em mang theo cái rét Sa Pa vào phòng ngủ, rúc vào lòng cô và cười như
nắc nẻ khiến cô giãy nảy: "Cha bố chị, đi đâu về mà lạnh toát thế
này..." Bất giác, em cảm thấy mình thật bé bỏng và nhẹ nhõm. Chìm sâu
vào giấc ngủ nhưng trong đâu đó tâm hồn, em biết, có một thứ ánh sáng
dịu dàng đang chiếu rọi, tươi mát và bình yên. Có thể ai đó sẽ cười em
nhưng em biết, vẻ đẹp tự nhiên chỉ một mà sự thể nghiệm ở mỗi người vô
cùng khác nhau,
bởi lẽ mỗi người đều có một mảnh đất tâm hồn trong sáng của riêng mình.
Tạm biệt Sa Pa, em mang theo về những khoảnh khắc đẹp như cổ tích. Hẹn
với Sa Pa, em sẽ trở lại để được đắm mình với Sa Pa, với những khoảnh
khắc không dễ gì có được trong đời.
Đường đèo chênh vênh, ngoằn ngoèo...
Có thông là đến Sa Pa rồi đấy!
Ông mặt trời còn trốn ở đâu đó...
Một nụ cười sơn cước...
Một đôi mắt xoe tròn...
Và váy, áo...
Đang chăn dắt khách Tây...
Kèn lá...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét