Thôi đành !
Đăng ngày: 17-09-2009
Thư mục: Tổng hợp
Nhân duyên từ cái kiếp nào
Sao em cứ lạc mãi vào giấc mơ
Lạ lùng mê hoặc câu thơ
Vấn vương lòng những ngẩn ngơ hàng ngày
Không thành phu phụ kiếp này
Ta làm tri kỷ...giãi bầy nhé em !
VTA 9/2009
Lời bình:
Nhân duyên từ cái kiếp nào
Sao em cứ lạc mãi vào giấc mơ
Bài thơ mở ra với những câu hỏi tu từ nửa như băn khoăn nửa như tỏ bày
tâm sự. Một bóng hồng len trong giấc mơ anh khiến anh bâng khuâng về một
mối "nhân duyên" tiền kiếp. Em đến cùng anh trong vô thức nhiều đến mức
anh xôn xao, bối rối... "Sao em cứ lạc mãi..." vào giấc mơ anh? Anh
trách em hay tự vấn lòng mình người đọc cũng mênh mang chẳng rõ.Tự nhiên
em "lạc" vào giấc mơ anh khiến con tim anh loạn nhịp hay em đẹp, em
hiền làm anh mê đắm...Tại em, tại em cả đấy!Anh chống đỡ yếu ớt trước
xúc cảm đang trào dâng trong lòng. Phải chăng đây chỉ là những xúc cảm
thoảng qua, phải chăng những phút xao lòng bởi người con gái mong manh
kia cứ ẩn hiện trong mơ, cứ ám ảnh anh lúc đêm về khiến anh vương vấn?Lạ lùng mê hoặc câu thơ
Vấn vương lòng những ngẩn ngơ hằng ngày
Xúc cảm nối tiếp
xúc cảm bằng một loạt từ láy, tác giả để cho nhân vật trữ tình của mình
dần dần bộc bạch.Không chỉ trong mơ mà em còn"mê hoặc" anh ngay trong
đời thực, khiến những vần thơ anh lung linh hơn, ảo diệu hơn. Và chắc
em cũng nhận ra:"Chút bối rối/ của người trai đứng tuổi/ khi tiếng yêu
rực cháy trên môi/ dào dạt, nồng nàn chẳng khác tuổi hai mươi/ Gửi bồng
bềnh qua gió qua mây/Gửi thanh khiết qua hương sen hương ổi/ Gửi vấn
vương vào những vần thơ./ Tình anh như khúc nhạc không ngờ/ ngân dịu
dàng trong tim/ từ khi nào anh chẳng rõ....".Phải không em? Em hiện diện
trong anh, em làm lòng anh "vấn vương", em khiến anh "ngẩn ngơ hằng
ngày". Từng cung bậc cảm xúc dần dần bộc lộ, tấm chân tình của anh đã
ngỏ, hơn ai hết anh cảm nhận được sự thấu hiểu nơi em, hơn ai hết anh
cảm nhận được sự đồng điệu giữa hai tâm hồn và anh hiểu cái tréo ngoe
của kiếp người. Thông thường, khi có duyên mà không có phận người ta
thường tự ru mình, ảo tưởng một sự xum họp ở kiếp khác để vương vấn, để
nuối tiếc để chờ đợi trong suốt quãng đời còn lại và để cả hai cùng buồn
thật buồn. Nhưng ở :"Thôi đành " của Người Lẩm Cẩm người đọc ngạc nhiên
và thích thú bởi một sự hoá giải thông minh.Phải chăng tình yêu, tình
thân đã lắng lại, đã kết tinh thành một thứ tình cảm lung linh , tinh
khiết mà anh muốn cả hai cùng nâng niu gìn giữ. Anh chẳng thể cùng em,
anh và em có duyên mà không có phận, anh chẳng cam tâm chờ hẹn kiếp sau.
"Thôi đành !" em nhé! Ừ nhỉ, người đọc giật mình bởi lời nhắn gửi được
ẩn chứa ngay trong tiêu đề bài thơ.Trên cả tình yêu:Ta là tri kỉ, nhé
em!
Không làm phu phụ kiếp này
Ta làm tri kỉ... giãi bầy nhé em!
Chắc là khi đọc đến đây sẽ có vài người thắc mắc là tại sao là bạn tri
kỉ lại trên cả tình yêu? Đơn giản thôi, bạn tri kỉ là nhưng
người hiểu bạn nhất, luôn ở bên bạn những khi bạn gục ngã và và bạn có
thể trải hết lòng mình những điều mà bạn không thể nói cho người yêu,
người vợ của bạn nghe. Vì vậy trong cuộc sống, ngoài người mình yêu
thương nhất, ai cũng mong có những người bạn tri kỷ, vì như thế cuộc
sống sẽ có ý nghĩa hơn là có rất nhiều bạn nhưng không ai thật sự hiểu
mình
cả. Đọc:"Thôi đành!" của Người Lẩm Cẩm tôi thầm mong cho người tri kỉ
gặp được người tri kỉ, chẳng có giận hờn, chẳng có trái ngang chỉ có
tình thân, tình tri kỉ.
Bài
lục bát nhỏ xinh như một nhành ngọc lan trong trắng, hương thơm lan
toả gọi thu về, hư ảo bảng lảng như mây khói, như thực lại như mơ.Dù mơ
hay thực cũng khiến người đọc vấn vương bởi những lời ngọt ngào dễ
thương của chàng trai đa tình...Khép lại rồi, nhưng dư âm bài thơ vẫn
còn vang vọng mãi bởi một thứ tình cảm lung linh, thanh khiết, khép lại
rồi nhưng lời đề nghị chân tình kia vẫn làm người đọc rưng rưng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét