Sợi nhớ!
Chờ ai cho sóng bạc đầu
Đợi ai nên nỗi trăng hao khuyết dần
Nhớ ai mà dạ bần thần
Thương ai, cười nụ trong ngần giấc mơ.
Nỗi niềm đem gửi vào thơ
Rưng rưng mây tím, ngẩn ngơ ráng chiều
Xa nhau mà chẳng hết yêu
Tim còn giăng mắc những điều trinh nguyên.
Gió lên sợi nhớ chao nghiêngHoàng hôn nhuộm thắm niềm riêng dịu dàng.
(HHT)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét