Đọc thơ của chị Hạnh Nguyên!
Rượu tình*
Thơ Hạnh Nguyên.
Rượu tình...
trót đã nhấp rồi!
mà sao môi đắng
nụ cười buồn tênh...
Ngậm sương...
Cúc khẽ nghiêng mình
Trái tim tưởng đã yên bình
lại run...
Lời bình:
Phàm là rượu thì dù đắng, dù chát, dù cay, dù nồng cũng khiến người ta
say, khiến người ta nghiện... Mà đây lại là rượu tình, thứ men đắm say
mà ai cũng ao ước được nếm thử, được ngất ngây trong cái hương vị của
nó. Thế mà, mở đầu bài thơ, tác giả viết:
"Rượu tình
trót đã nhấp rồi
mà sao môi đắng
nụ cười buồn tênh"
Thường thì làm thơ người ta lấy mây lẩy trăng, mượn khung cảnh thiên
nhiên để giãi bày cảm xúc nhưng trong không gian của bài thơ này chỉ là
cảm xúc, thuần túy của cảm xúc, mỗi từ ngữ tác giả đều được tác giả chắt
lọc tinh tế và mang nặng giá trị biểu cảm.
Dòng lục bát được ngắt rời, ngập ngừng như nỗi lòng của người trong
cuộc. Ừ thì ngọt ngào, chắc cũng đắm say nhưng sao phải "trót " nhỉ? Có
cái gì trái với lô gic thông thường... "Rượu tình" vâng đây không thể là
đơn phương được, có cho có nhận, "trót đã nhấp rồi..." anh đã ngỏ ý em
đã trao tình nhưng người ta vẫn đọc thấy một điều gì đó gần như một sự
hối hận khi đã "trót" làm một điều không nên. Nếu như chỉ là "nếm" người
ta sẽ được tận hưởng cái cảm giác được khám phá, được run rẩy như khi
đang đi vào một khu rừng đầy bí ẩn, nếu như người ta có thể "uống" có
thể người ta đã cùng nhau đi đến tận cùng của say đắm, cùng nhau tận
hưởng cái hương vị ngọt ngào của chén rượu tình, dẫu chỉ là khoảnh
khắc.Vậy mà:
"Rượu tình...
trót đã nhấp rồi..."
Chỉ
bấy nhiêu thôi mà nặng trĩu tâm tư, người trong cuộc đủ tỉnh táo thấy
rằng không nên mạo hiểm nhưng không sao kiềm chế được cảm xúc của mình
trước sự quyến rũ của chén "rượu tình", vâng chỉ "nhấp", chỉ nhấp một
chút thôi...Người trong cuộc tự nhủ lòng mình...
Trong
không gian của cảm xúc người đọc tưởng tượng ra các cung bậc của
tình yêu, có phải vì quá yêu nên người ta vô tình hay cố ý làm tổn
thương nhau, tạo nên vị đắng, vị buồn trong chén "rượu tình", có phải vì
quá yêu, quá kỳ vọng vào tình yêu nên người ta cay đắng nhấm nháp nỗi
buồn khi tình yêu không được đáp đền, thỏa nguyện. Có phải vì những tréo
ngoe của kiếp người, người ta không thể tặng cho nhau tất cả những đắm
say ngọt ngào để cùng buồn, cùng tiếc nuối, để làn môi kia đắng đót
những ước ao. Bằng cách dùng câu hỏi tu từ tác giả đã để cho nhân vật
trữ tình
của
mình trải lòng... Chỉ "môi đắng" hay đắng đót tích tụ trong lòng hóa nên
câu chữ, chỉ nụ cười buồn hay cái buồn nhuốm cả không gian...Tất cả chỉ
là tưởng tượng của độc giả khi đọc bài thơ này nhưng có một điều mà ai
cũng hiểu: nguyên nhân
của cái đắng, cái buồn đó lại do trót - nhấp - rượu tình...
Vậy phải làm sao? Một khi đã biết nguyên nhân thì người ta chắc hẳn sẽ
tìm ra được đường hướng giải quyết, với mỗi chúng ta, không phải là
người trong cuộc, chúng ta có thể dễ dàng khuyên nhủ, ừ, thôi đi, vương
vấn làm chi cho tim kia khỏi đớn đau, giằng xé. Cuộc sống này còn bao
nhiêu điều đáng sống đáng yêu, bỏ qua đi, để tâm hồn nhạy cảm kia sẽ
rung lên bởi những điều dịu ngọt đắm say khác nữa. Và tôi dám cá rằng,
cái phần lý trí tỉnh táo trong con người của nhân vật trong thơ cũng
thế, cũng tự dặn mình như thế, cố cưỡng ép lòng mình như thế. Nhưng, mùa
thu tới, chỉ một chi tiết nhỏ trong bài gợi cho người đọc nghĩ tới mùa
thu:
"Ngậm sương...
Cúc khẽ nghiêng mình..."
Đẹp lắm
và tình lắm, có lẽ hình ảnh này đã chạm vào một khoảnh khắc lung linh
trong quá khứ, chạm vào phần thẳm sâu của tâm hồn, khiến con tim không
chịu đầu hàng lý trí, điều muốn cố quên lại hiển hiện ngay trước mắt.Tại
mùa thu hay tại tâm hồn nhạy cảm, tại người ta hay tại trái tim mình
nổi sóng, dù cho vì điều gì đi chăng nữa nhưng trong hoàn cảnh này, phút
chiêng chao là có thật, bằng ngôn ngữ độc thoại, cách dùng từ tự nhiên,
dung dị nhân vật trữ tình trong thơ đã diễn tả thành công về một trạng
huống cảm xúc khó gọi thành tên, một nỗi niềm dẫu cho "môi đắng" nhưng
người ta khó lòng cưỡng lại sự quyến rũ của chén "rượu tình".
"Trái tim tưởng đã yên bình
lại run..."
Vâng, chỉ là "tưởng" thôi, sự yên bình chỉ là tạm thời, lý trí chẳng
thể điều khiển được trái tim đa cảm. Còn gì đáng sợ hơn một trái tim đã
trơ lỳ cảm xúc, còn gì tàn nhẫn hơn khi người yêu nói với người yêu "
trong mắt tôi, anh (cô) chỉ còn là hạt bụi... ". Còn biết run, biết
đắng, biết buồn là còn yêu lắm đấy. Trân trọng và nâng niu phút giây mà
trái tim"run" lên để biết rằng trong tim ta, người còn quan trọng lắm.
Và người ơi, dẫu có xa nhau, xin hãy nâng niu khoảnh khắc này, bởi tình
yêu đích thực không dễ kiếm trong đời.
Sự đa dạng của cảm xúc, cái sâu xa của tình cảm, đã là những chất
liệu
để nghệ thuật thành hình, đem lại cho bài thơ một vẻ đẹp duyên dáng,
lặng lẽ
len thấm vào tâm tư người đọc. Bài thơ khép lại rồi nhưng ý thơ vẫn
mênh mang, có buồn, có đắng nhưng nỗi niềm yêu đăm đắm không ngỏ được
cùng ai, xin hãy giữ riêng mình...
P/S: * Đầu đề bài thơ do người bình tự đặt...
Hihi...
Bài thơ này vốn là cái com mà chị đã đi com ở nhà một bạn, Tím đọc thấy
hay quá, mang về, mong chị đừng giận nhé! Bài thơ đầy đủ đây, mọi người
ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét