Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Cảm ơnhận về bài thơ "Chuyện về Bão "của Vũ Tuấn Anh

Cảm nhận về bài thơ:" Chuyện về Bão" của Vũ Tuấn Anh.
13:00 3 thg 8 2011Công khai13 Lượt xem 30

Chuyện về Bão...

Đăng ngày: 06:24 03-08-2011
Thư mục: Quà tặng

Chuyện rằng từ thủa xa xưaBiển không có bão, cũng chưa biết buồnMột hôm bỗng thấy mưa tuônGió gào, sóng dậy, nước cuồn cuộn sôiCó người dò hỏi ông TrờiĐược nghe kể lại mấy lời như sauTừ khi Bờ - Biển có nhauBờ không muốn nước Biển màu vẫn xanhBờ còn ghét cả gió lànhKhông cho Biển ngắm trăng thanh, mây hồngBiển cần một sự cảm thôngBờ vì bận quá hay không hiểu gì?Biển đành ru khúc thầm thìGửi vào thơ cả những khi dỗi hờn
*
Mỗi ngày góc khuất lớn hơnSóng ngầm đã hoá thành cơn bão lòng
                VTA- SS 8/2011
Lời bình:

       Trong thi ca, có không ít bài thơ về tất cả các cung bậc của tình yêu, này thì say đắm nồng nàn, này thì chiêng chao bối rối, này thì nhớ nhung mong chờ này thì đớn đau sầu khổ nhưng có lẽ trong" Chuyện của Bão" của Vũ Tuấn Anh đã thể hiện được một cung bậc tình yêu cực kỳ phổ biến trong hôn nhân nhưng rất ít nhà thơ đề cập tới. Nào, chúng ta cùng khám phá nhé!
Chuyện rằng từ thuở xa xưa
Biển không có bão, cũng chưa biết buồn
       Vâng, nếu chỉ có vậy thì đã chẳng có bài thơ này, nếu chỉ có vậy thì đã không có giận hờn và dối gian, không có khổ đau và nước mắt. Và nếu chỉ có vậy, cuộc đời đã đơn giản biết bao nhiêu. Bài thơ thủ thỉ như lời tâm sự dẫn dụ người đọc vào một câu chuyện tình yêu, chuyện tình của biển!
Một hôm bỗng thấy mưa tuôn
Gió gào, sóng dậy, nước cuồn cuộn sôi
      Bằng những câu thơ tả thực tác giả đã vẽ lên cơn giận dữ của trời đất. Bão đấy, ừ thì "mưa tuôn" ừ thì "gió gào", ừ thì "sóng dậy"... nhưng người đọc vẫn liên tưởng tới một cơn giận dữ vô cớ của người yêu đối với người yêu. Người đọc tò mò, người đọc băn khoăn. Ôi tình yêu, lỗi tại tình yêu phải chăng tình yêu đã làm cho con người ta trở nên ích kỷ. Hãy xem "bờ" này:
Từ khi Bờ - Biển có nhau
Bờ không muốn nước Biển màu vẫn xanh
Bờ còn ghét cả gió lành
Không cho Biển ngắm trăng thanh, mây hồng
       Mượn hình ảnh "bờ" và "biển" tác giả đã khéo léo dẫn dụ người đọc. Vâng sự ích kỷ, cơn ghen đến mùa quáng khiến cho "bờ" không thể kiểm soát được hành vi, bờ cấm đoán, "bờ" dày vò, "bờ" làm khổ mình và làm khổ "biển".Cứ hết lần này đến lần khác, biển cứ phải khổ sở năn nỉ, vuốt ve, chiều chuộng. Những nhõng nhẽo hờn giận của "bờ" và sự yêu chiều của biển khiến cho bờ quên mất rằng trong tình yêu cũng như trong hôn nhân cần phải có sự cảm thông và chia sẻ. Biển ơi, có biết, khi giận dỗi là khi cần biển nhất, biển ơi có biết lúc vô cớ là lúc bờ chẳng thể tự tin...Vâng, lỗi tại tình yêu, phải chăng, lỗi tại tình yêu...
    Một chút trách móc, một chút phật lòng, một chút bâng khuâng chia sẻ, biển gửi tâm sự vào thơ:

Biển cần một sự cảm thông
Bờ vì bận quá hay không hiểu gì?
Biển đành ru khúc thầm thì
Gửi vào thơ cả những khi dỗi hờn
      Vâng, gửi tâm sự vào thơ, một cách làm hết sức thông minh, thể hiện lòng bao dung độ lượng, biển thể hiện tình yêu sâu nặng của mình. Biển cũng buồn lắm chứ, còn gì buồn hơn khi người thương của mình phải rơi nước mắt, còn gì buồn hơn khi tấm chân tình của mình bị nghi ngờ, còn gì buồn hơn khi người tri kỷ không hiểu được lòng người tri kỷ. Nhưng biển ơi,  có bao giờ biển nghĩ, tại sao bờ lại dỗi hờn, tại sao bờ lại ghen tuông thái quá, có khi nào biển nghĩ, yêu bờ nhưng không có sự sẻ chia, hóa giải thì mãi mãi, người yêu chẳng thể hiểu người yêu... "Biển cần một sự cảm thông", rất đúng nhưng có bao giờ biển đặt mình vào vị trí của bờ, suy nghĩ cho bờ để thấy rằng cũng như biển bờ cũng cần lắm một sự sẻ chia...Vâng, lỗi tại tình yêu, phải thế không, lỗi tại tình yêu? Biết sao giờ...
Mỗi ngày góc khuất lớn hơn
Sóng ngầm đã hoá thành cơn bão lòng
      Những  ấm ức, dồn nén tích tụ dần dần, nay một chút, mai một chút làm cho người ta cảm thấy bức bối, ngột ngạt... Và tức nước thì vỡ bờ. Bão, bão lòng...Bão tàn phá nhà cửa cây cối hoa màu, bão làm gió gào biển động. Bão quét sạch những thành quả mà bấy lâu nay người ta vun trồng gìn giữ. Biển và Bờ được tác giả nhân cách hóa để phàn nàn nhưng cũng như lời cảnh tỉnh phía bên kia, cái gì đến thì đã đến "Sóng ngầm đã hoá thành cơn bão lòng" .Không vượt qua cái tôi của bản thể, không có tiếng nói chung nên cả hai đều buồn đều khổ. Vâng, nói đến bão là người ta nói đến sự thiệt hại, tổn thất,ở đây bão lòng khiến cho người ta tổn thương, người ta đớn đau. Đôi khi bão lòng còn để lại những hậu quả vô cùng nghiêm trọng chẳng hạn như: Anh đi tìm sự chia sẻ bên ngoài, em thì bỏ bê nhà cửa,công việc. Anh mặt ủ mày chau, em sụt sùi than khóc... Và còn nhiều, còn nhiều nữa...
    Vậy làm thế nào để bão tố khỏi xảy ra? Đừng đổ lỗi tại tình yêu,nếu mỗi người bớt đi một chút cái tôi để cùng nhau vun đắp thì có lẽ sự thấu hiểu và vị tha sẽ khiến cho biển đừng nổi giận, sự quan tâm chia sẻ khiến cho bờ bớt nông nổi dại khờ và tình yêu thương sẽ làm dịu đi những cơn cuồng nộ.  Vẫn biết rằng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh nhưng khi viết đến những dòng này, tôi thầm mong" Bờ - Biển có nhau" như ngàn năm vẫn thế. Trong tình yêu cũng như trong hôn nhân cần lắm sự vị tha và chia sẻ, mong rằng dưới mỗi mái nhà, chỉ ríu rít tiếng cười vui, dưới mỗi mái đừng nổi "sóng ngầm" đừng mang mầm bão tố...

       Như một lời nhắc nhở "Chuyện về bão" của Vũ Tuấn Anh đã cho người đọc thưởng thức một cung bậc của tình yêu.Có khờ dại,có tổn thương, có giận hờn, có phật lòng, có trách móc và có đủ độ lượng, bao dung để tình yêu ấy vẫn sâu đậm và lung linh hay không lại chính là ở mỗi con người...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét