Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Chuyện Hùng Vương kén rể (nhân ngày giỗ Tổ)

ruyện Chuyện Hùng Vương kén rể (nhân ngày giỗ Tổ)
03:06 12 thg 4 2011Công khai4 Lượt xem 14
Ai trong chúng ta cũng biết câu chuyện Sơn Tinh - Thủy Tinh, nhưng lại chẳng mấy ai hiểu rõ ngọn nguồn tại sao Thủy Tinh - một chàng trai tài năng và dung mạo không thua kém gì Sơn Tinh, hơn nữa địa bàn lại rộng hơn (biển chiếm 3/4 bề mặt trái đất cơ đấy) lại thua. Điều đó sẽ được lí giải ngay sau đây.
Vua Hùng ra đề đã là thiên vị Sơn Tinh rồi. Toàn thứ cây nhà lá vườn, chàng vung tay một cái là có cả đống ấy chứ. Tuy nhiên sau khi hí hửng nghe thông báo của ngài, chàng mới ngớ người ra: "Toi mạng rồi, ta với Nam Tào hôm trước có xích mích, giờ ta mà biến ra mấy con quái thú chín ngà chín cựa, lão chẳng lôi bộ luật cấm lai tạo thú quý hiếm ra thì chết. Với lại khoản này mình cũng không giỏi lắm, lỡ biến ra chúng nó sống được vài ngày lại lăn đùng ra chết thì sao?" Vấn đề này thuộc về chắt lọc tự nhiên là chuyên môn của người khác, chàng lại là người thông minh dĩ nhiên không thể sơ suất mà động chạm tới được. Đang đau đầu thì đột nhiên có tin lão nhị đi xa đã về. Vốn địa bàn của chàng có chia ra thứ bậc khác nhau, Sơn Tinh thì dĩ nhiên là lão đại rồi, còn Sơn Thần thì là lão nhị. Người ta thường nói Tinh Thần, tức Tinh trước Thần sau cũng là vì lí do này đây. Lão nhị về đúng lúc quá làm Sơn Tinh mừng quýnh, mau chóng mời vào bàn chuyện. Sau khi nghe xong vấn đề của chàng, Sơn Thần vội bảo:
- Lão đại à, huynh chớ có nên vì cái chuyện nhỏ nhặt này mà lo lắng. Đệ đã tính cả rồi. Có hai con đường: một là huynh đi nói khéo với Nam Tào để nó bỏ qua chuyện này. Nhắc đến nó đệ lại nhớ mối thù xưa, sau việc này Nam Tào ngươi sẽ biết tay ta...
- Lão nhị, đệ hãy bình tĩnh bỏ qua chuyện nhỏ. Nhưng thú thực ta căm thù nó lắm nên cũng không thể chịu đựng được. Con đường thứ hai nói mau đi!
- Được rồi, huynh hãy chăm chú nghe. Việc này quyết không thể lộ ra ngoài được. Chúng ta chỉ cần cưới được Mị Nương xong rồi có bại lộ cũng không sao.
Sơn Tinh thấy hiền đệ vẻ mặt biến đổi, biết ngay là chuyện chẳng đơn giản, bèn tập trung lắng nghe. Cuối cùng, chàng hỏi với vẻ mặt băn khoăn:
- Như vậy có quang minh chính đại không? Lỡ bị phát hiện ta đâu còn mặt mũi nào gặp chư vị thần tiên nữa.
- Huynh là đại trượng phu, muốn làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết như vậy. Hơn nữa huynh đã đánh giá quá cao quân địch mà hạ thấp bản thân rồi. Huynh khó một Thủy Tinh còn khó mười ấy chứ. Vua Hùng làm vậy là thiên vị huynh quá rồi đó.
- Thôi được, ta sẽ nghe lời đệ. - chàng thở dài buồn bã. - Chỉ tiếc không được cùng cái con cá ươn kia đấu một trận oanh oanh liệt liệt.
Sơn Thần vội nói:
- Huynh không cần phải lo điều đó đâu, sau khi thất bại chắc chắn hắn sẽ tìm huynh mà. Điều đệ lo nhất bây giờ là: không biết Mị Nương có xinh không? Đệ quá hiểu thị hiếu của huynh mà.
...
Nói về chàng Thủy Tinh, sau khi nghe danh sách lễ vật cảm thấy thất vọng vô cùng. Rõ ràng Hùng Vương muốn chơi ta đây mà. Nhưng lí do là gì cơ chứ? Nàng không biết bơi ư? Không sao, ta sẽ dạy nàng. Sơn Tinh đẹp trai hơn ta ư? Không thể nào, ta trẻ hơn hắn vài trăm tuổi ấy chứ. Hắn mạnh hơn ta ư? Càng không thể. Xưa nay chỉ có biển lấn chiếm đất liền chứ chưa hề có chuyện ngược lại. Và ta chắc chắn là giàu có hơn rồi. Thủy Tinh tự tin nắm trong tay các tiềm lực của biển cả, và tin chắc rằng mình sẽ thắng. Hắn chỉ băn khoăn về khoản lễ vật chưa ổn thỏa. Chính lúc ấy, vị quân sư trong huyền thoại chợt xuất hiện: Kim Quy. Mặc dù chỉ là rùa già nhưng lão vẫn rất đa mưu túc trí, và sức mạnh cũng không tồi (riêng khoản kiến trúc sư cái thành Cổ Loa và cái nỏ thần đã chứng minh đẳng cấp rồi). Lão là bạn thân của bố Thủy Tinh, nên thấy cháu không lấy được vợ cũng rất thương tâm. Cuối cùng, lão lết cái thân nặng nề tới bên Thủy Tinh để hiến kế:
- Cháu ngoan của ta, lão già này được mệnh danh là Thiên Toán nên đã đoán hết mọi việc. Cháu không phải lo điều gì cả, vì ta đã an bài hết rồi.
- Thưa bác, chẳng phải cháu thiệt thòi lắm sao! Hùng Vương không coi ai ra gì cả. Lần này mà không thành, cháu sẽ cho chúng biết tay.
- Đã có ta lo, sao lại không thành? Lão già đó lẩm cẩm rồi, ra đề thi quá sơ hở. Hắn nói voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao nhưng lại không miêu tả kĩ hình dáng của chúng. Thế chẳng khác nào chỉ đường cho ta vậy.
- Thưa bác, hiền điệt ngu muội chưa hiểu nổi thiên cơ.
- Khiêm tốn luôn là một đức tính tốt. Thôi được rồi, lại đây ta sẽ giải thích rõ ràng. Nói trước ta không uống được trà đâu đấy nhé!
- Vâng, cái này thì cháu hiểu!- Thủy Tinh cười đúng y như câu ông cha ta đã nói: “Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.”
...
Cuối cùng ngày đó đã tới. Một ngày trọng đại với hai chàng trai trẻ (xét theo hình dáng bề ngoài), hai tân lang chờ đón tân nương. Ai cũng háo hức muốn gặp mặt Mị Nương (để âu yếm) và vua Hùng (để qua cửa ải chết tiệt mà người được lợi là lão chứ ai). Hai chàng tuấn tú bước ra cho quần hùng chiêm ngưỡng. Một người thì mắt đen như than, râu rậm như rừng, răng nhọn như dao và tay chân gồ ghề như đá tảng. Người còn lại thì nho nhã thư sinh, hình dung chải chuốt, mỗi tội gầy nên mặc đồ không buộc được thắt lưng. Chắc chúng ta đều đoán được họ là ai rồi chứ nhỉ? Sơn Tinh dõng dạc lên tiếng trước:
- Thưa Ngọc Hoàng, thưa nương tử, thưa nhạc phụ đại nhân (tức Hùng Vương) và thưa các vì sao (chắc tại đều là Tinh nên mới coi trọng như vậy), hôm nay ta đã tới và mang theo đầy đủ lễ vật, mong rằng sẽ không phụ lòng mong mỏi của mọi người. Đầu tiên  là voi chín ngà. Để có được con này ta phải đến đồng cỏ rất xa mới bắt được. Hãy chiêm ngưỡng đi.
Quả thực một chú voi (gọi là chú vì không được lớn lắm) bước ra trong tiếng vỗ tay của mọi người. Chú có 9 cái ngà rất đẹp, tuy nhiên dáng đi hơi bị nghiêng về phía trước. Thực ra đây chỉ là mưu của Sơn Thần mà thôi. Hắn biết không được lai tạo thú quý hiếm vì vấn đề chuyên môn nên dùng một loại keo đặc biệt chế bằng nhựa cây rất chắc để gắn ngà giả. Biết là gian lận nhưng thực sự không còn cách nào khác, và vì thế chú voi đã bị lệch cổ. Sau này chuyện bị bại lộ nhưng lọ keo thì vẫn dùng tốt, và đó chính là keo con voi bây giờ đấy các bạn ạ.
Tiếng hoan hô chưa dứt thì một chú gà rừng bước ra. Chú có 9 cái cựa sắc bén sau chân khiến tăng thêm vẻ kiêu dũng vốn có, rất chi là đẹp. Vua Hùng chắt lưỡi tiếc rẻ:
- Sai lầm, quả là một sai lầm lớn trong đời ta. Ta đã vì vẻ đẹp mà quên đi sự ấm no của dân chúng. Tại sao ta lại không ra đề là gà 9 đùi???
Đây cũng chỉ là mẹo gắn keo đã dùng lần trước, có điều cựa gà thì làm bằng hạt bồ kết. Người ta cũng không thể đặt tên là keo con gà vì cái gì ra trước phải được ưu tiên.
Tiếng hoan hô lần này còn to hơn khi con ngựa chín hồng mao bước ra. Con ngựa này được làm giả dễ nhất, nhưng cũng khó phát hiện nhất vì thời đó nghề nhuộm tóc chưa thịnh hành như bây giờ. Chàng Thủy Tinh tóc xanh cũng là gen di truyền thôi, chứ nếu nhuộm thì xuống nước không phai thì hơi phí!!!
Sơn Tinh vui sướng ra mặt, định tìm Mị Nương nhưng không thấy nàng đâu. “Chắc nàng đang nấp ở một nơi nào đó chiêm ngưỡng thành quả của ta”- nghĩ tới đó chàng cảm thấy xiết bao tự hào.
Nhưng chờ đã, Thủy Tinh còn chưa ra mặt cơ mà. Nên nhớ mặc dù chàng ta bề ngoài hơi tương phản với nội dung, nhưng còn có ông bác Kim Quy rất chi là lợi hại. Thủy Tinh mời mọi người ra biển để xem các con vật mà chàng đưa tới. Mọi người ai cũng đinh ninh chàng sẽ chịu thua, nên rất háo hức xem làm cách nào mà chàng tự tin đến vậy. Đến Mị Nương Trốn nãy giờ cũng phải giả trang để đi xem.
Ra tới bờ biển, Thủy Tinh huýt sáo một cái, lập tức mọi người thấy một cảnh tượng hùng vĩ chưa từng có. Một con cá voi khổng lồ tung mình trên mặt biển, hàm dưới thò ra chín cái ngà sáng bóng. 
- Gian lận, như vậy là gian lận! – Sơn Tinh và Sơn Thần đồng thanh hét lên.
- Đề thi đâu có nói là voi duwois biển hay trên cạn đâu nhỉ? – Kim Quy cười, tỏ ra vẻ nguy hiểm thực sự.
Hùng Vương ngớ người ra vì sai lầm của mình, nhưng chẳng lẽ lai thú nhận trước mặt bao nhiêu người nên đành chống chế:
-Ta làm vậy để bảo đảm công bằng cuộc thi ấy mà. (nghe đã biết là xạo)
- Hùng Vương nói chí phải – Kim Quy tiếp lời. – Nào, giờ đến gà chín cựa.
Một con thiên nga vội bay ra khoe cựa của mình. Đây là cựa thật vì không hiểu sao lão may mắn có được sự đột biến gen này. Lần này dĩ nhiên Hùng Vương cũng cho qua, vì thiên nga vốn đẹp hơn gà rừng, với lại nó là họ vịt. Người ta có câu: “Ông nói gà, bà nói vịt”. Hùng Vương nói đó là vịt chẳng phải tự cho mình là “bà” sao? Kim Quy thông minh tuyệt đỉnh nắm được sĩ diện của ông ta nên đã thắng. Giám khảo cho là đúng thì ai dám bảo sai nào??
Còn con cuối cùng là ngựa. Con này Kim Quy chơi hàng độc luôn: một con hải mã có 9 sợi râu đỏ. Nói là mao nhưng có ai quy định là râu hay tóc đâu? Lại một điểm yếu của nhà vua. Tuy nhiên, con này là con khó nhất với Kim Quy, tại nhuộm râu cho nó dưới nước rất sợ phai màu. Vậy mà không biết lão học được ở đâu cái cách buộc tảo đỏ vào râu của nó, tận dụng lợi thế ở xa mọi người không nhìn rõ để đánh lừa thị giác. Thật cao minh nhưng thâm hiểm.
Như vậy thủ đoạn của hai bên là ngang tài ngang sức. Lúc này khi Hùng Vương còn chưa quyết định sẽ chọn ai thì bên Thủy Tinh đã lên tiếng trước:
- Ngã ngũ rồi, phần thắng thuộc về bọn ta. Nhìn thử xem, lễ vật vượt trội cả về kích thước và chất lượng. Biển của ta không có gì là không có.
Bên Sơn Tinh cũng đáp lễ:
- Các người dùng thủ đoạn ép người quá đáng (thực ra bên này cũng vậy mà) sao có thể coi là anh hùng. Có giỏi hãy ra đây thử sức.
- Được, để xem ai sợ ai.
Như các bạn đã biết, xét về sức mạnh thí cả hai là ngang ngửa. Nước dâng cao bao nhiêu thì núi đồi lên cao bấy nhiêu, một sớm một chiều không thể giải quyết thắng bại. Bỗng Kim Quy lên tiếng:
- Tóm lại là nếu bọn ta thua thì sẽ không cho các người đụng chạm tới biển nữa.
- Ngươi nghĩ bọn ta cần sao? –Sơn Thần lớn giọng. -Nên nhớ bọn ta chỉ uống nước ngọt thôi nhé!
Nói đến đây, Sơn Thần chợt ngớ ra. Thì ra lão rùa vẫn cao minh hơn ta một bậc. Ta không phục, không phục...nhưng cuối cùng vẫn phải phục thôi.
- Đại ca, chúng ta thua rồi.
- Sao vậy? – Sơn Tinh lo lắng hỏi. Từ trước đến nay chưa bao giờ đệ đệ chàng nhận thua cơ mà.
- Nếu lão cắt đi nguồn muối từ biển thì ta chết chắc.
Lúc này mọi người đều hiểu sự thâm độc của Kim Quy (bạn yên tâm đi đến thời An Dương Vương lão sẽ thay đổi mà). Các mỏ muối chưa thể khai thác được, hơn nữa trữ lượng lại quá nhỏ. Hùng Vương sợ hãi nghĩ: “Ta đành phải gả con gái cho chúng thôi” mà lòng đau như cắt. Ông vốn kết tình hòa hảo với Sơn Tinh, nay đành phải chấm dứt tại đây. Thủy tộc là những người xa lạ, sao có thể quan hệ được. Ôi, con gái, người làm cha này phải xin lỗi con rồi.
Công chúa Mị Nương lúc ấy không còn cách nào khác đành phải xuất hiện. Nàng thật là một tuyệt sắc giai nhân, đi tới đâu vẻ lộng lẫy theo tới đó. Vốn thích cả hai chàng nhưng chỉ được chọn một nên mấy tuần lễ vừa rồi nàng quả thực rất đau đầu. Nay lại có người quyết định thay nên như được tháo nút thắt trong lòng. Nàng e lệ bước tới bên Thủy Tinh, giơ đôi tay nhỏ nhắn lên. Thủy Tinh vui sướng vô bờ, nhưng khi nàng vừa ngước mặt lên thì vô cùng kinh hãi. Sao mặt nàng lúc nãy xinh đẹp là vậy mà bây giờ nổi mẩn đỏ thật khủng khiếp. Hóa ra lần này Kim Quy đã sơ hở 1 điều, lão không đoán được Mị Nương bị dị ứng hải sản. Bệnh này bẩm sinh không thể nào chữa được. Nếu suốt ngày đem một người vợ như thế bên mình thì còn đâu sự oai nghiêm của thủy tộc. Nghĩ vậy, tình yêu vô vọng lại thêm phần uất ức thua Sơn Tinh nên Thủy Tinh đột nhiên hóa thành một bức tượng cát, nhưng lại trong suốt như ngọc. Sau này chất liệu đó rất thịnh hành và cũng gọi luôn là thủy tinh để tưởng nhớ. Lão Kim Quy vì quá đau buồn nên hóa điên và sau thì thành người tốt. Sơn Tinh đương nhiên lấy được Mị Nương thì cao chạy xa bay trước khi vua Hùng phát hiện ra đồ giả.
 HẾT>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét