Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

"Những thế kỷ yêu" Thời gian đo lường giá trị cuộc đời...


"Những thế kỷ yêu" Thời gian đo lường giá trị cuộc đời...
22:30 27 thg 12 2009Công khai3 Lượt xem 42
NHỮNG THẾ KỶ YÊU ( thơ An Thảo)
Thư mục: Chung |
Đăng ngày: 00:13 16-12-2009



            Em đã yêu chẵn một thế kỷ rồi
            Giờ còn mỗi chín trăm năm lẻ một
            Chỉ vừa đủ cho chân tình bùi ngọt
            Chẳng phí hoài chi nữa những buồn đau
Lời bình:
    Truyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa yêu và hận đã khiến trái tim của đức quân vương hoá đá. Lời thề độc khiến mỗi ngày một trinh nữ bước lên xe hoa và cũng ngần ấy người vợ trẻ ra đi trong oan ức...Vậy mà nghìn lẻ một đêm kể chuyện nàng Scheherazade xinh đẹp đã tạo nên kỳ tích, nghìn lẻ một đêm yêu đã khiến cho nhà vua sẵn lòng từ bỏ luật lệ độc ác người đã đặt ra, lòng thù hận vì thế cũng được cởi bỏ.
     Yêu nghìn lẻ một đêm đã kinh, vậy mà An Thảo của chúng ta đã để cho nhân vật " em " trữ tình của mình yêu nghìn lẻ một năm.Thoáng đọc, chắc hẳn bạn cũng như tôi, chúng ta sẽ kinh ngạc thốt lên" Ôi! Điêu quá! Ngoa ngôn đến không thể chịu nổi!".Đọc thật chậm, thật lâu người đọc băn khoăn suy nghĩ:" Còn gì ẩn sau những con chữ mỏng manh kia?" Phải chăng tác giả dùng chính sự ngoa ngôn về thời gian ấy để đo lường giá trị của cuộc đời. Thời gian được đo bằng chất lượng sống, chất lượng yêu thương.
     Mở đầu bài thơ là một câu kể:" Em/đã /yêu/chẵn/một thế kỷ/ rồi." Chỉ với tám chữ thôi mà người đọc miên man với từng cung bậc cảm xúc yêu đương. Cái dồn nén, cái mỏi mệt, cái chờ đợi, phấp phỏng khiến cho thời gian sao mà dài đến vậy.Người đàn bà trong thơ cân đong đo đếm từng giờ từng phút với bao buồn vui, ngọt ngào xao xuyến, cay đắng, giằng xé, dằn vặt.... bởi những trải nghiệm của kẻ trần gian yêu đương. Như người đi trong đêm đen tăm tối "em"cảm nhận, "em" lần tìm, "em" học cách yêu và cách tin.
    " Em/đã/yêu.../rồi." Câu thơ như một lời khẳng định dù cho lê lết mỏi mệt, dù cho lăn lộn buồn đau nhưng em đã yêu rồi. Phải, em đã yêu, em đã trải nghiệm, em đã đớn đau nhưng em không hề hối tiếc, em không hề thất vọng bởi sau "chẵn một thế kỷ" yêu ấy, tình yêu của em đã chín, đã vượt qua những chông chênh nghi ngờ để  đong đầy những ngọt ngào hạnh phúc.
    "Giờ còn mỗi chín trăm năm lẻ một."
    Niềm yêu dâng lên thành khát vọng cháy bỏng, thành đam mê mãnh liệt, niềm yêu đã thăng hoa và chính vì vậy dù bên nhau chỉ một ngày cũng đủ mấy trăm năm.Khi niềm tin ngự trị trong trái tim nồng nàn yêu thương, người đàn bà cháy hết mình, thời gian "chỉ đủ" để ngọt ngào, cho dù chỉ một ngày nhưng "em" vẫn cảm thấy như đang sống cả chục cuộc đời. Từng giờ từng khắc trôi qua là từng giờ từng khắc cảm nhận, dâng hiến, tận hưởng những giây phút đủ đầy, ấm áp.
    Có ai đó đã từng nói: "Phải trải qua khổ đau mới thấy được giá trị của niềm vui và hạnh phúc". Có trải qua những cung bậc cảm xúc dồn nén, giằng xé đớn đau thì mới cảm nhận được hết hương vị đắm say "bùi ngọt" khi tình yêu chín. Em muốn sống, muốn yêu, muốn tin với tất cả những đam mê dịu ngọt để những "buồn đau" kia "chẳng phí hoài". Em muốn nâng niu "mỗi " giây phút còn lại như báu vật bởi em biết để đạt tới tận cùng của sự tin yêu em đã trải nghiệm bao chông chênh, giằng xé, dằn vặt mà em đã vùng vẫy trong đó, lần tìm trong đó để nhận ra chân giá trị của cuộc sống đáng yêu này.
    Những con chữ đau đáu như chạm vào nỗi lòng thẳm sâu của người phụ nữ, như nói lên khát vọng yêu của trái tim đa cảm.Vẫn biết rằng:"trăm năm ta đợi về yêu nhỏ... cọng cỏ xanh kia bỗng hoá vàng... chân tình bùi ngọt dù chưa tỏ... ngựa vẫn thích về ngõ hồng hoang..." Nhưng người yêu dấu ơi, anh có hiểu? Em muốn dành tặng anh tất cả những " chân tình bùi ngọt", em muốn dành tặng anh những thời khắc yêu thương khát khao cháy bỏng. Em đã yêu, em đang yêu và em sẽ mãi mãi yêu bởi em chợt nhận ra:" Nếu như bạn không mở rộng lòng mình thì bạn đã không cho những người yêu bạn có cơ hội được yêu bạn nhiều hơn".
    Dịu dàng và nữ tính, mạnh mẽ và quyết liệt, khát khao và nâng niu như hoà quyện vào nhau tạo nên nét độc đáo của bài thơ ngắn, thật ngắn này.Tứ thơ ảo diệu lung linh vượt ra ngoài câu chữ,chính cái khát vọng yêu cháy bỏng, nồng nàn, cái chân giá trị của cuộc sống tác giả đã nhắn gửi làm người đọc rưng rưng. Khi những con chữ cuối cùng khép lại, nhắm mắt lại tôi vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt rạng ngời tình yêu và hạnh phúc của người phụ nữ đã tìm ra chân giá trị của cuộc đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét