Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Vệ tinh - Câu chuyện tình yêu của Nguyệt Vũ...

Vệ tinh - Câu chuyện tình yêu của Nguyệt Vũ...
16:08 21 thg 7 2009Công khai5 Lượt xem 83
 Vệ tinh
(Thơ Nguyệt Vũ)

Lần đầu mình gặp nhauTiếng cười Trăng trong vắtĐất sững sờ ánh mắtRơi hút vào thẳm sâu
Trăng không cưỡng nổi đâuLực hút từ lòng ĐấtLực hút từ giọng hátTrôi vào đêm tan tan
Lời ca có mây ngànCó suối reo róc ráchTia nắng bừng bất chợtTrong cơn mưa ban chiều…
Hai hành tinh phiêu diêucùng hút nhau run rẩy ?cùng đắm say nhau đấyđủ hút nhau ...đủ xa ...
Lời bình:
Đọc đi đọc lại Vệ tinh của Nguyệt Vũ rất nhiều lần, bao nhiêu lần đặt bút bấy nhiêu lần bất lực. Muốn viết một chút cảm nhận mà sao khó quá. Có đôi khi cái hay, cái đẹp người ta chỉ có thể nhắm mắt lại để cảm nhận, chỉ có thể vẽ lên bằng thứ ánh sáng thẳm sâu trong tâm hồn.
Lần đầu mình gặp nhau
Tiếng cười Trăng trong vắt
Đất sững sờ ánh mắt
Rơi hút vào thẳm sâu...
Trăng hoá là em hay em hoá là trăng tôi cũng không biết nữa nhưng tôi cảm nhận được tiếng cười "trong vắt" như ánh trăng đang dát vàng mặt đất làm Đất " sững sờ " và "rơi hút vào thẳm sâu..." Tôi cảm nhận được tiếng cười ấy đã thôi miên ai đó, làm ai đó bị chết lặng bởi tiếng sét ái tình.
Không chỉ đất bị thôi miên, cả Trăng nữa "Trăng không cưỡng nổi đâu" lời thú nhận đầy nữ tính làm cho trái tim ai đó tan chảy . Từ " cưỡng" được dùng như một sự chống đỡ yếu ớt trước một lực hấp dẫn mạnh mẽ, đắm say... Đất hấp dẫn Trăng bằng chính bản thể mình, giọng hát mình.
Lời ca có mây ngàn
Có suối reo róc rách
Tia nắng bừng bất chợt
Trong cơn mưa ban chiều...
Sự liên tưởng độc đáo cuả Nguyệt Vũ đã làm cho người đọc cảm thấy thú vị trước cái " run râỷ" cái " phiêu diêu" của hai hành tinh hay sự rung cảm của đôi trái tim cùng chung nhịp đập . Đất được tắm bởi ánh trăng, đất lung linh huyền ảo. Trăng được ngưỡng mộ ngắm nhìn trăng rực rỡ sáng ngời.Lực hấp dẫn của trái đất và mặt trăng đủ để tôn vinh lẫn nhau, đủ để tồn tại mà không hoà tan vào nhau . Lực hấp dẫn ấy vừa đủ để ai đó đẹp lên trong mắt ai.
Hai hành tinh phiêu diêu
cùng hút nhau run rẩy?
cùng đắm say nhau đấy
Nếu chỉ có thế, người đọc sẽ tưởng tượng điều gì xảy ra sau đó trong câu chuyện tình yêu này. Hai tinh cầu với sự hấp dẫn chết người ấy sẽ huỷ hoại tất cả và "tan vĩnh viễn trong nhau một lần"( trích thơ Nguyệt VŨ) như NV đã có lần ao ước... Đâu còn ánh trăng trong vắt lung linh, đâu còn trái đất với lời ca và tia nắng...Đến đây thì tôi hiểu tại sao "anh" và "em" lại là "Đất" với" Trăng". Cách ứng xử của "Vệ tinh" đã vượt lên cái nguyên lý tình yêu thông thường, cái lý trí mạnh mẽ để vượt qua tiếng sét ái tình đó khiến người ta khâm phục. Cái "đủ xa..." ấy khiến một cung bậc tình yêu mới ngân vang. Trái đất mà Nguyệt Vũ tái tạo thật kỳ diệu, có mây ngàn có suối reo, có cả "tia nắng bừng bất chợt/ trong cơn mưa ban chiều" . Đó là một thiên đường không chỉ cho hai người mà cho cả thế gian này…
Đọc xong bài thơ tôi thầm nghĩ: Bài thơ không chỉ bó hẹp trong lực hút của một "anh" hay một "em" cụ thể nào đó mà lực hấp dẫn yêu thương này rất cần có trong mỗi chúng ta, trong vòng tay bè bạn. Trái đất này sẽ đầy nhạc và thơ nếu chúng ta hấp dẫn nhau bằng tình yêu thương, bằng "đắm say", "run rẩy" và bằng cả khoảng cách "đủ xa ..." nữa.
Với thể thơ 5 chữ bình dị như một câu chuyện kể, Nguyệt Vũ đã  mượn Đất và Trăng để kể chuyện tình yêu. Mềm mại nhẹ nhàng nhưng đầy say đắm và mãnh liệt, truyền thống và hiện đại đan xen Vệ tinh của Nguyệt Vũ làm rung lên trong tim người đọc những sợ tơ óng ánh như dệt bằng ánh trăng trong vắt và lời ca ngọt ngào say đắm.Cao hơn cả tình yêu đôi lứa, Nguyệt Vũ đã tình yêu hoá cả vũ trụ bao la. Nơi hàng triệu triệu vì sao trong giải ngân hà lấp lánh kia tồn tại trong không trung chỉ bằng những lực hút đẩy vô hình tưởng như mong manh lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét